Tân Quỳ đột nhiên bị ôm chặt, nửa mặt lộ ra ngoài, nửa mặt áp vào người anh.
Khi cô nghiêng người về phía Hạ Vân Nghi hơn nữa, cô có thể cảm nhận được hơi ấm nơi lồng ngực anh.
Lúc tham gia vòng thứ hai, mọi người không còn mặc bộ quân phục CS nữa mà chỉ mặc đồng phục do chương trình đưa cho, đồng phục của các đội chỉ khác màu để phân rõ từng đội.
Đồng phục đội là loại áo ngắn tay, cực kỳ mỏng, Tân Quỳ cảm nhận được rõ ràng xúc cảm nơi hai người tiếp xúc.
Giống như lửa đốt, đùng đùng nóng lên.
Không… có lẽ cũng không chỉ là nóng bình thường…
Bây giờ cô có thể nóng ngang mặt trời!
Nếu như vào giờ phút này để cho Tân Quỳ vượt nửa vòng trái đất đến Ấn Độ bán ớt quỷ, sắc mặt hiện giờ của cô đại khái có thể hoàn toàn hòa vào làm một với nó.
Phía bên này là góc chết, camera không thể quay tới được.
Hai người cứ đứng như vậy, Tân Quỳ nghĩ đến câu nói cuối cùng kia của Hạ Vân Nghi, tay vẫn không hề vòng ra trước ôm, chỉ nắm chặt vạt áo anh.
"Vậy bây giờ thì sao, đã đi chưa?" Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh, bắt đầu hỏi.
Hạ Vân Nghi không trả lời, chỉ lại gần như muốn ghé sát vào tai cô, hỏi ngược lại, "Cô đoán xem?"
Rõ ràng dáng người anh cao lớn, hơn nữa người bị anh bao vây trong ngực là cô, vậy mà anh còn hỏi ngược lại cô.
Chưa kể giọng của Hạ Vân Nghi khi đè thấp xuống còn có thể khiến người ta mang thai ngay tại chỗ!
Hơn nữa… cũng không biết tại sao Tân Quỳ lại đột nhiên nhớ lại tối hôm cô ở dưới hầm để xe cùng anh.
Bây giờ hai người có chút giống như đôi tình nhân vụng trộm nơi công sở.
Còn không chờ tâm trí Tân Quỳ quay về, Hạ Vân Nghi đè giọng, rất là đứng đắn, "Lại tới rồi."
Nghe thấy vậy…
Tân Quỳ lập tức vứt mọi tâm tư ra sau đầu, cô nhỏ giọng "a" một tiếng, càng tiến sát lại gần Hạ Vân Nghi hơn.
Con cá chạch còn chưa kịp luồn lách co ro vào đã nghe thấy tiếng nói vọng tới từ trên đỉnh đầu, thậm chí còn có chút ý cười.
"Dễ bị lừa như vậy? Thật buồn cười."
"…"
Tân Quỳ câm nín.
Buồn cười cái gì mà buồn cười, thấy cô bị hù dọa như vậy thì vui lắm sao!
"Được rồi, lần này thật sự không có." Hạ Vân Nghi nói với cô, "Để tôi đưa cô đi tìm mấy người còn lại."
Tân Quỳ vội vàng gật đầu, đi theo sát Hạ Vân Nghi.
Nửa đường, anh cúi người xuống chỗ máy quay, ở trong phòng cuối đường đổi gì đó với chiếc máy, rồi sau đó đưa cho cô một món đồ.
Cô cầm vào thì phát hiện ra là một thứ dài giống như cây gậy, nhưng Tân Quỳ sờ thử thì lại thấy khá mềm, không quá giống gậy.
"Oa, cái này là cái gì?" Tân Quỳ nắm nắm tay một chút, không nghĩ ra được.
Hạ Vân Nghi đưa cô vào trong góc, nghiêng người về phía có tiếng bước chân, "Gậy phòng thân, chút nữa trên đường chúng ta về, nếu cô thấy sợ thì cứ cầm nó mà đánh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!