Chương 37: (Vô Đề)

Theo âm thanh hệ thống báo loại vang lên, đội 2 đã bị loại hết.

Mọi chuyện diễn ra trong chốc lát.

Người chơi nam kia ngẩn ra, quay đầu lại nhìn đồng đội Từ Ứng Điềm, nhún vai một cái, "Được rồi, nhận thua cuộc."

Từ Ứng Điềm đợi tại chỗ không lên tiếng, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng khó chịu muốn bốc hỏa.

Cô ta vốn tưởng rằng… mình bày tỏ tình cảm trên hành lanh bị anh từ chối không có chút do dự nào đã là lúng túng, phẫn uất, khổ sở nhất rồi. Không ngờ tới, trong cuộc thi tại chương trình giải trí lại bị anh loại, không hề có cơ hội để thương lượng.

Thậm chí, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô lấy một lần.

Người chơi nam cùng Từ Ứng Điềm bước từng bước nặng nề ra khỏi khu vực thi đấu.

Đến khi bóng hai người kia biến mất, Tân Quỳ mới dám bước ra từ sau lưng Hạ Vân Nghi.

Cô ngước mắt lên nhìn anh.

Bề ngoài cô hết sức duy trì biểu cảm bình tĩnh, nhưng trong nội tâm lại như bị giày xéo từng mảnh, giống như miệng núi lửa phun trào, hay như cái nóng giữa trưa hè, tràn ngập bên trong là sự hỗn loạn vô tận.

Bởi vì anh thật sự quá đẹp.

Người đàn ông đẹp trai đến mức khiến gò má cô nóng lên.

Hơn nữa còn bởi chỉ vì cô nhỏ giọng oán trách, Hạ Vân Nghi đã thẳng tay giải quyết một kẻ yếu vốn có thể thả ra không chút lưu tình.

Cho dù là vì cô hay vì đội thì việc làm của Hạ Vân Nghi cũng khiến tim cô loạn nhịp.

"Tuyệt vời." Hà Nguyễn Dương dẫn đầu đi tới, vỗ bả vai Hạ Vân Nghi, "Lấy được rương rồi, thẻ vạn năng cũng là của chúng ta, có phải đội của ta đã thắng rồi không?"

Hai nghệ sĩ nam khác bật cười, "Đúng, để mấy đội còn lại đấu với nhau, thật sự không nghĩ tới có thể ung dung như thế này."

Sau đó hai vị trí tiếp trên bảng xếp hạng hoàn toàn giao cho hai đội còn lại. Dù sao người của đội họ vẫn đủ không thiếu ai, đã vậy còn lấy được rương, ngồi chắc ở vị trí thứ nhất.

Trong sân, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đoạt rương vang lên hai lần. hai đội còn lại hẳn là cũng nghe được.

Lần này nhiệm vụ không chỉ là lấy rương bảo vật, thẻ vạn năng bên trong nó mới là quan trọng nhất. Có thẻ vạn năng, họ sẽ có một số manh mối mà các đội khác không thể biết trong vòng ngôi nhà ma ám. 

Tân Quỳ cũng nghe ra được ý nghĩa trong câu nói của nghệ sĩ nam kia, họ có thể ung dung như vậy cũng là bởi vì Hạ Vân Nghi.

Cô cũng nghĩ như vậy.

Qua chuyện này, trong lòng Tân Quỳ cũng hiểu thêm về anh.

Hình ảnh của Hạ Vân Nghi trong cô giống như gió xuân, đẹp đẽ như hoa nở.

Bởi vì đã lấy được rương nên đội họ không cần tiếp tục ghi hình nữa mà đi ra khỏi khu vực chiến đấu.

Ba người Hà Nguyễn Dương đi trước khí thế ngút trời, cùng khoác vai nhau đi về phía trước.

Tựa như chỉ trong thời gian ngắn, bọn họ đã trở thành đồng đội cùng sinh ra tử, có tình bạn bền chặt.

Tân Quỳ và Hạ Vân Nghi đi ở phía sau, cô ở ngay cạnh gọi anh, "Tiền bối."

"Ừ?" Hạ Vân Nghi từ khi thu súng vẫn luôn nhìn cô, vẻ mặt cô biến đổi khó lường, vẫn có chút đờ đẫn, thận trọng.

Anh cho rằng cô vẫn còn hoảng sợ do bị súng chĩa vào liền hỏi, "Vừa rồi bị dọa sợ?"

"Không phải."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!