Khi Tân Nghiệp còn đang bối rối nghĩ về tính chân thật trong lời nói của con gái mình, Tân Quỳ đã nhanh chóng vòng qua người ông, cầm điện thoại chạy thẳng lên lầu.
Việc đã đến nước này, nếu cứ mãi kéo dài thì không có ý nghĩa gì.
Cô muốn kịp thời bứt ra!
Cố Nghênh Mạn nghe thấy động tĩnh thò đầu ra khỏi bếp, "Này, lên nhanh như vậy làm gì, mẹ làm canh ngao tuyết lê cho con rồi, không uống chút sao bảo bối?"
Tân Quỳ bước ba bước thành hai bước, dứt khoát xua tay từ chối, "Con không uống đâu."
Cô vốn tham ăn, lúc về uống quá nhiều nước nên bây giờ bụng không thể nào chịu đựng nổi nữa.
Hơn nữa…
Tân Quỳ nghĩ đến đây, thò đầu ra khỏi lan can cầu thang xoắn ốc, nhìn về phía Tân Nghiệp đang ngồi trên ghế sofa nói, "Mẹ để ba uống đi, cơm chiều ba ăn không đủ no."
Vào giây phút Tân Nghiệp quay đầu lại, Tân Quỳ cười hì hì hai tiếng, nhanh chân chạy về phòng.
Tân Quỳ trở về phòng, không nằm thẳng xuống giường như mọi khi, cô dựa lưng vào cửa im lặng trong hai giây.
Bằng cách đứng thay vì ngồi như thế này, cô có thể hoàn toàn tránh được cảm giác máu chảy ngược.
Tân Quỳ cúi đầu, mở điện thoại ra.
Cô còn chưa kịp trả lời tin nhắn của Hạ Vân Nghi.
Tân Tân Hướng Quỳ: "Xin lỗi tiền bối, điện thoại của tôi mới bị hết pin, hiện tại đã về nhà rồi."
Nephelo: "Được."
Tân Tân Hướng Quỳ: "Mặc dù không biết lần gặp mặt tiếp theo là khi nào, nhưng hạt hướng dương của tôi tuy muộn nhưng đã tới rồi, tôi sẽ gửi đến địa chỉ trước kia cho anh."
Nephelo: "Đúng là cô đã thương nhớ lâu như vậy."
Tân Tân Hướng Quỳ: "Không phải, cái này là anh nên có, không cần khách khí với tôi."
Sau đó, dường như Hạ Vân Nghi lười gõ chữ nên gửi tin nhắn bằng giọng nói giống lúc trước vậy.
"Tôi khách khí với cô hồi nào?"
"Người nói những lời này phải là tôi mới đúng."
Rõ ràng không có ai ở xung quanh nhưng Tân Quỳ vẫn nghiêng đầu, dán tai vào điện thoại nghe cẩn thận.
Trong căn phòng yên tĩnh, giọng điệu lười biếng của Hạ Vân Nghi đặc biệt rõ ràng.
Hoặc có lẽ là do đêm đã khuya, sự yên ắng càng phóng đại phản ứng và tâm trạng của con người.
Tình cảnh như vậy khiến cô nhớ lại cuộc nói chuyện của cô và anh trong cửa hàng tiện lợi cách đây không lâu.
Tân Quỳ phồng má lên y như một quả hồ lô, ấn nút thu âm, nhẹ nhàng nói.
"Chúng ta đừng khách khí với nhau."
"Chúc tiền bối ngủ ngon."
- -
Lầu ba Minh Di.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!