Vào lúc anh dứt lời thì đồng thời Tân Quỳ cũng ngước mắt, tầm mắt của hai người giao nhau trên không trung.
Câu nói sắp thốt lên "Chưa nhìn đủ" cứ như vậy bị nghẹn lại ở trong họng, không lên không xuống.
Vì pho tượng là người thật, cô thật sự không thể nói ra.
Nhưng vào thời khắc lúng túng như thế này, Tân Quỳ rốt cuộc cũng thấy rõ diện mạo của người trước mặt.
Anh hơi nghiêng đầu, đuôi lông mày hơi nhếch lên. Nửa gương mặt bị ngược sáng, màu da bị khung cảnh xung quanh làm cho càng trắng lạnh hơn, giống như viên ngọc bích được mài giũa cẩn thận.
Hàng mi tuyệt đẹp, đường quai hàm gọn gàng. Cả người như vầng trăng được ngâm trong hồ sâu, thanh tĩnh lạnh lùng.
Âm cuối trong giọng nói của anh còn mang theo chút bất cần không dễ phát hiện.
Mặc dù cũng coi là lễ phép hỏi nhưng Tân Quỳ không hiểu sao lại nghe thấy khí thế "Địa bàn của tôi, tôi làm chủ."
Cô không hé răng, anh cũng không có ý muốn nói tiếp.
Tân Quỳ ngơ ngác chớp chớp mắt, nội tâm âm thầm cảm thán anh thật đẹp trai, đồng thời tay cô cũng đặt lên chốt cửa.
Lúc nãy khi cô mở cửa không tốn quá nhiều sức lực, bây giờ cửa vẫn đang khép hờ.
Cho nên chỉ cần khẽ di chuyển về phía mình một chút là có thể lần nữa đóng cửa lại.
Vào lúc cửa chuẩn bị đóng lại, Tân Quỳ rốt cuộc cũng lên tiếng, "Vậy… anh từ từ nghỉ ngơi."
Giọng nói của cô rất tha thiết, chân thành, chỉ thiếu mỗi cúi đầu cung kính chào mà thôi.
Sau khi tiếng "Cạch" không nặng không nhẹ vang lên, cánh cửa đóng chặt ngăn cách hai con người tình cờ gặp nhau ở trong và ngoài cửa.
Tuy Tân Quỳ đã vào giới nhưng vẫn chưa hiểu rõ về mọi người trong vòng. Nhưng Hạ Vân Nghi là người mà cô đã từng nghe nói, cũng là huyền thoại đã bạo hồng trong hai năm gần đây. Cho dù là hàng ngày sử dụng mạng xã hội hay là nghe mọi người xung quanh thảo luận, tần suất ba chữ "Hạ Vân Nghi" này xuất hiện tương đối cao.
Nhưng mà… đây không phải lúc đi sâu vào nghiên cứu đề tài này.
Khách không mời mà đến rốt cuộc là ai mới là điều quan trọng!
Tân Quỳ đứng tại chỗ, chân đã xê dịch mấy lần nhưng vẫn chưa đi.
Cô gãi đầu, trong lòng bối rối. Nếu như cô nhớ không lầm thì đây chính là phòng thứ hai mà.
Tân Quỳ ngẩng đầu, tầm mắt nhìn về phía cửa, nhìn biển số phòng trên cánh cửa đóng chặt.
Quả nhiên dự cảm kia đã trở thành sự thật.
Có một bảng số được treo trên đó, ở giữa là một con số Ả Rập xiêu vẹo màu đỏ thẫm – "2"
Điều này đúng thật là không thể tưởng tượng nổi. Rốt cuộc là Lý Nghiêm nói sai hay là căn bản chính Hạ Vân Nghi đi nhầm phòng?
Tân Quỳ không suy nghĩ chút nào, đương nhiên lựa chọn cái sau.
Vào lúc cô còn đang do dự, chưa đưa ra quyết định cuối cùng thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng.
"Em ở đứng ngẩn người ở đây làm gì?" Lý Nghiêm vừa rồi ra ngoài nghe điện thoại xong lại bận bịu thương lượng chi tiết hơn với tổ đạo diễn, mới vừa kết thúc anh ấy lập tức quay trở về.
Tân Quỳ nhìn anh ấy quay lại, vội vàng vẫy vẫy tay, "Anh Nghiêm, là phòng này, đúng mà."
Cô nói, ở cuối câu còn nhấn mạnh để tự mình khẳng định.
Vốn dĩ Lý Nghiêm đang nhìn Tân Quỳ vẫn luôn đứng yên tại chỗ không có động tĩnh, hiện tại nghe thấy cô gọi "Anh" thì sửng sốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!