Chương 11: (Vô Đề)

Tin của hai người đến một trước một sau.

Sau tin nhắn của Hà Nguyễn Dương chính là thông báo chấp nhận của Hạ Vân Nghi.

Tuy rằng chỉ là một thông báo chấp nhận kết bạn, nhưng cũng chứng minh được Hạ Vân Nghi đang online.

Cũng đâu phải không để ý đến người khác đâu.

Lần đầu tiên Tân Quỳ có chút nghi ngờ về tình bạn giữa Hà Nguyễn Dương và Hạ Vân Nghi.

Nhưng nghĩ lại một chút, cô cũng không thể trực tiếp nói với Hà Nguyễn Dương, kể cả có nói một cách uyển chuyển cũng không thể được.

Đối phương có lẽ đã ở trên máy bay bay đi rồi, cô định nói cảm ơn cho có, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích trên màn hình.

Đợi đến khi giao diện trở lại khung chat.

Tân Quỳ rũ mắt thấy ảnh đại diện của Hạ Vân Nghi cùng với thông báo chấp nhận lời mời kết bạn kia.

Cô thật sự cứ như vậy được thêm…?

Vậy… phải nói thế nào mới được đây.

Thế cô có nên chào hỏi trước không, nếu chào hỏi trước thì có cần meme không, mà cần meme thì nên dùng loại người trung niên hay loại của giới trẻ thường dùng.

Nếu không khí quá xấu hổ thì cô phải làm thế nào để giảm bớt.

Tân Quỳ thật sự rất rối rắm.

Vào lúc cô đang bối rối, đối phương vẫn không nhắn tin gì.

Ngón chân Tân Quỳ co lại, cô giơ tay đánh vào đầu mình, đột nhiên thấy hối hận với quyết định vừa rồi.

Lúc này gửi tin nhắn cũng không tiện, khả năng cao sẽ bị chặn, anh sẽ cảm thấy là tin nhắn lừa đảo.

Khi Tân Quỳ cúi đầu thì phía trên xuất hiện một dòng chữ nhỏ - "Đối phương đang nhập tin nhắn."

Có thể anh cảm thấy cô quá chậm chạp.

Tân Quỳ vội vàng cúi đầu, gõ nhanh một hàng chữ.

Tân Tân Hướng Quỳ: "Chào buổi sáng!"

Nhưng mà sau câu này thì dòng chữ "Đối phương đang nhập tin nhắn" cũng biến mất.

A… tệ thật.

Tân Quỳ bỗng giơ tay, ảo não che mặt.

Cô không thể bình tĩnh với Hạ Vân Nghi như Hà Nguyễn Dương được.

Có thể do những lần qua trước đây không được nghiêm chỉnh nên bây giờ chỉ cần nghĩ đến anh thì đầu cô lại tự động hiện ra nhưng hình ảnh cực kỳ lúng túng kia.

Chỉ cần nói "Xin chào tiền bối" thì tốt biết bao! Bình thường biết bao! Biết bao…

Tân Quỳ còn chưa "biết bao" xong, điện thoại lại rung lên.

Nephelo: "Bây giờ không còn là buổi sáng nữa."

Tân Quỳ nghiêng đầu nhìn về phía đồng hồ thạch anh đang kêu tích tắc trên vách tường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!