Chương 102: (Vô Đề)

Ngày Long Miểu và Hạ Vân Nghi công khai, Tân Quỳ đã nhảy nhót ở nhà.

Cô xem đi xem lại thông báo của tập đoàn Cố thị trên Weibo, không thể tin nổi, Cố Duyên Chi và Long Miểu đã ở bên nhau từ khi học cấp ba.

Khi đó cô cũng thường xuyên thấy Cố Duyên Chi nhưng hoàn toàn không phát hiện ra anh họ mình có bất cứ dấu hiệu gì về phương diện này.

Sau khi đếm không biết bao lần thở dài của Tân Quỳ, Hạ Vân Nghi nhướng mày hỏi, "Em buồn đến vậy cơ à?"

Tân Quỳ ngồi khoanh chân, tựa đầu vào vai anh, "Không phải, chỉ là em cảm thấy mình bị phản bội, hành động này của Cố ma vương chính là bội tình bạc nghĩa."

Hạ Vân Nghi nhướng mày, "Thành ngữ này dùng như vậy sao?"

"Em mặc kệ!" Tân Quỳ nói, "Chị Long Miểu, chị Long Miểu, là chị Long Miểu đó!"

Sao Cố ma vương có thể may mắn vậy chứ!

Bây giờ Tân Quỳ mới phát giác ra được điều gì đó.

Khi đó Cố Duyên Chi không nói cho cô biết, trước khi anh ấy công khai cũng không nói cho cô chính là muốn giấu cô.

"Em định giận tới khi nào?" Hạ Vân Nghi thu hồi tầm mắt, dựa lưng vào ghế sofa, "Cho dù thế nào đi chăng nữa, hai người bọn họ ở chung một chỗ là sự thật."

Động tác ôm gối của Tân Quỳ dừng lại, cô nhất thời cảm thấy có gì đó không đúng.

Cô nhớ lại sự bình tĩnh của Hạ Vân Nghi khi cô nghi ngờ mối quan hệ giữa ninh nhiên và Long Miểu, cộng thêm bây giờ dường như anh không phải mới nghe về tin tức hẹn hò này.

Cô bỏ gối qua một bên, tầm mắt cố định về người anh.

Hạ Vân Nghi mặc quần áo ngủ ở nhà, khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện dưới ánh nắng vàng chiếu qua cửa sổ kính.

Nhận ra ánh mắt của cô, anh nheo mắt nhìn lại.

Cô nửa quỳ, nhào về phía trước, hai tay vòng qua cổ anh, dùng sức lắc, "Anh cũng gạt em, anh cũng biết từ lâu rồi đúng không?"

"Hả?" Hạ Vân Nghi để mặc cho cô làm loạn, mi mắt lộ ý cười, "Anh gạt em điều gì?"

"Anh đã sớm biết chuyện của Cố ma vương và chị Long Miểu!"

"Anh biết thì sao?" Hạ Vân Nghi ôm eo cô, "Em chưa từng hỏi anh mà."

"…"

Cô tự nguyện chạy một mình sang hướng khác, dường như chưa từng hỏi anh.

"Vậy thì sao…" Tân Quỳ cảm thấy lời của Hạ Vân Nghi cũng có lý, nhưng bởi vì anh không nói với cô nên cô vẫn dỗi.

Cô giận mà không có chỗ phát tiết nên cúi đầu cắn lên xương quai xanh của anh.

Người Hạ Vân Nghi cứng đờ một chút, sau đó anh giơ tay nắm lấy cằm của cô.

Anh nắm chặt eo bằng tay kia, dùng một chút sức đẩy cô nằm xuống ghế sofa.

Cô nhìn người nằm phía trên mình đang cúi xuống gần, hàng lông mi khẽ run.

Tân Quỳ còn chưa kịp hét lên, hơi thở của Hạ Vân Nghi đã lại gần, môi anh ấn nhẹ lên đôi môi anh đào xinh đẹp của cô.

"Dám cắn xương quai xanh của anh đúng không?"

"Ai, ai cắn!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!