Về sự tồn tại của hai căn phòng ngủ dành cho khách của nhà hai người, bất cứ ai từng đến chơi đều thắc mắc.
Trước đó, ba mẹ hai bên đều đến thăm tiệc mừng tân gia, sau khi tham quan căn chung cư tại Giang Cảnh Đại Bình Tầng, bọn họ đều chú ý tới căn phòng dành cho khách.
Lúc ấy mẹ Hạ nói giỡn, ba mẹ hai bên ở lại đây một đêm vừa vặn với hai gian phòng này luôn nhưng bị Hạ Vân Nghi dứt khoát từ chối.
Điều này làm cho mẹ Hạ căm giận nhéo tai anh, sau đó còn gọi biệt danh của anh trước mặt mọi người, "Đoàn đoàn."
Sau khi người lớn chúc phúc rồi rời đi, Tân Quỳ nhớ lại lời của mẹ Hạ, nằm liệt trên ghế sofa gặm đào cười toe toét.
Hạ Vân Nghi mới bước ra khỏi phòng tắm, tóc đen còn hơi ướt, anh thấy vậy không lên tiếng mà chỉ nhìn cô.
Hai mắt cô long lanh cong lên vì cười, hàng mi cong dài.
"Còn cười?" Hạ Vân Nghi đến gần, đưa khăn tắm cho Tân Quỳ, tỏ ý muốn cô lau cho mình.
Tân Quỳ vốn ở trong phòng khách để xem phim, trong tay còn cầm trái đào nên cô không muốn nhận khăn, "Không muốn."
Hạ Vân Nghi nhướng mày, nghiêng đầu tới trước mặt cô, "Phim truyền hình hay thế à?"
"Đúng." Tân Quỳ trả lời rất nhanh, đây là bộ phim cung đấu kịch tính, cô không bỏ qua một tập nào.
"Còn hơn cả anh?" Hạ Vân Nghi không lau tóc nữa, ném khăn qua một bên.
"Ừ ừ." Tân Quỳ căn bản không nghe, chỉ vội vã trả lời qua loa cho có lệ.
Rồi sau đó cô cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Hạ Vân Nghi ngồi xuống ghế sofa, dùng đôi mắt sáng rực nhìn cô không chớp mắt.
Động tác gặm đào của Tân Quỳ dừng lại, đầu ngón tay theo bản năng bóp chặt trái đào.
Hành động bảo vệ đồ ăn cực kỳ rõ ràng.
Cô dò hỏi Hạ Vân Nghi, "Anh cũng muốn ăn à? Vẫn còn trong tủ lạnh đấy."
Hạ Vân Nghi không lên tiếng, trực tiếp đè lên người cô trong âm thanh của bộ phim.
Anh vén vạt áo cô lên, môi mỏng đặt lên ngực cô.
Tân Quỳ chưa kịp kêu lên thì hơi thở đã đột ngột tan ra, trong không khí ngập tràn mùi đào thơm ngát.
Anh làm gì vậy, sao lại vùi vào trong đó.
Trước khi cô bình tĩnh lại, Hạ Vân Nghi đã thì thầm bên tai cô, "Anh muốn ăn đào, chính là thứ này."
Anh dừng một chút, thấy mặt cô đỏ hồng lên, anh càng cười yêu nghiệt hơn, "Còn có mùi sữa."
Lúc này Tân Quỳ không muốn làm hoa nữa, cô giống như bắp nổ "đoàng" một cái nổi giận.
A a a a a tên đàn ông xấu xa này!
Cho dù cô đã kết hôn với anh nhưng cô vẫn không thể chịu đựng được thủ đoạn của Hạ Vân Nghi.
Lần nào anh cũng trêu khiến cô mặt đỏ đến mang tai.
"Anh thật đáng ghét…" Trong tay Tân Quỳ còn nửa quả đào gặm dở, căn bản không có cơ hội trả đũa.
Vào giờ phút này, cô chỉ muốn dùng quả đào để chặn miệng anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!