Chương 10: (Vô Đề)

"Dán chặt như vậy."

Trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc Tân Quỳ đều bị lời này chiếm cứ.

Vào thời khắc mấu chốt nhất, cô còn đứng im, yên lặng cúi đầu, liếc nhìn động tác tay của mình – cô đang nắm chặt vạt áo của đối phương.

Tuy rằng sức lực hơi lớn khiến cho áo có vết nhăn nhưng đâu có giống như những gì Hạ Vân Nghi nói đâu!

Thậm chí còn làm quá lên như vậy…

Sao người này lại không nói rõ chứ.

Trên thực tế, khoảng cách giữa hai người cũng không phải là gần, Tân Quỳ chỉ tránh ở sau lưng anh chứ không bám vào người anh.

Trước khi cô kịp đỏ mặt, Hạ Vân Nghi đã quay lưng lại, hơi nghiêng người tới.

Trong lúc lôi kéo, đường cong vòng eo dưới lớp áo bị lộ ra.

"…"

Tại sao mỗi lần ở chung với Hạ Vân Nghi thì cô đều gặp phải chuyện khó giải quyết như vậy!

Đến lúc này Tân Quỳ mới nhớ phải buông tay, lúc buông ra, cô tránh xa khỏi anh với tốc độ cực nhanh, nhân tiện còn giơ hai tay lên che mắt mình.

Chỉ nhìn anh qua kẽ ngón tay.

Khuôn mặt Hạ Vân Nghi được ánh chiều tà chiếu vào.

Anh không hé răng, vẻ mặt lại ý vị sâu xa.

"Tôi cũng không phải cố ý." Tân Quỳ nhỏ giọng thanh minh cho mình.

Hạ Vân Nghi xoay người lại, nhìn thẳng vào cô, "Thật sự không phải cố ý sao?"

Lúc này ở đây không có ai khác, cũng không có vách tường ngăn cách.

Hai người đều đứng ở nơi chỉ có tiếng ve.

"Dĩ nhiên…" Giọng Tân Quỳ không tự chủ được thấp xuống.

Nếu cô cố ý thì không chỉ có vậy đâu.

Trong lúc mơ hồ, cô giống như đã phân vân giữa "Cố ý hay không cố ý" vô số lần trước đó.

Cô nghĩ thế nào không quan trọng, quan trọng là Hạ Vân Nghi nghĩ thế nào kìa.

Vì để bày tỏ mình tuyệt không hai lòng, Tân Quỳ nhấc chân lùi về sau hai bước.

Cứ như vậy, cô cách xa Hạ Vân Nghi hơn.

Hạ Vân Nghi không bỏ sót hành động nhỏ này của Tân Quỳ, cô chỉ cao tới vai anh, mặc dù cách nhau không gần nhưng anh chỉ cần thoáng liếc mắt thì vẫn có thể nhìn thấy hết biểu cảm của cô.

"Tôi hơi sợ chó, lúc ấy tình huống khẩn cấp, tôi sợ nó sẽ vồ lấy tôi, dù sao… không cần biết người bên cạnh tôi là ai, tôi đều sẽ trốn sau lưng người đó." Tân Quỳ chớp mắt, giọng nói cực kỳ nghiêm túc, "Lần này thật sự cảm ơn lưng của anh, như là núi lớn bảo vệ tôi vậy."

Nhưng Hạ Vân Nghi lại nghĩ ngược lại với Tân Quỳ.

"Không cần biết bên cạnh là ai."

Hạ Vân Nghi lặp lại câu mà Tân Quỳ vừa nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!