Lúc bốn giờ sáng, buổi tổng duyệt lễ trao giải Hoa Đỉnh lần thứ bảy mươi sáu vẫn còn đang diễn ra.
Bầu trời tối đen như mực nhưng hội trường chính vẫn sáng rực. Những ánh đèn từ sân khấu chiếu chéo lên phía trên, chia nơi chân trời xa xa thành vài tia sáng nhàn nhạt. Ánh sáng kia vốn còn ổn định ở phía xa, nhưng khi âm thanh bùng nổ thì giống như phát điên, quay loạn bốn phía.
Tân Quỳ ở hội trường bên ngoài bất hạnh bị ánh sáng hỗn loạn chiếu vào, hơi híp mắt một chút.
Gần như là đồng thời, giọng nói của đạo diễn trong tai nghe vang lên – "Xin lỗi, đợi chút nữa chúng ta hẵng xếp hàng sau. Đột nhiên có ánh sáng cản, ống kính bị phơi sáng quá mức, trong ống kính hoàn toàn không thấy rõ mặt người. Hội trường chính bên kia chắc còn đang điều chỉnh thử ánh sáng và âm thanh, tôi sẽ để trợ lý trường quay đi nói một chút."
"A, không thành vấn đề." Tân Quỳ đáp lời, đồng thời động tác cũng dừng lại. Cô đang ở hội trường phụ. Hội trường chính mà đạo diễn nói cách chỗ của bọn họ không xa, chỉ cách một con sông.
Hoa Đỉnh là giải thưởng uy tín nhất trong giới, mấy năm nay chú trọng thực tích, lễ trao giải có rất nhiều nghi thức, độ hot hàng năm rất cao, buổi truyền hình trực tiếp hôm đó tàn sát bảng hotsearch dường như chỉ là điều bình thường. Ban tổ chức cũng hết sức tận tâm, năm nay cố ý thiết lập hai hội trường. Hội trường chính có bố trí chỗ ngồi trang trọng, như thường lệ sẽ tiếp đón những diễn viên gạo cội, những minh tinh điện ảnh tuyến một (*), cùng với những tên tuổi lớn đứng đầu trong giới.
Hội trường phụ thì để cho những nghệ sĩ mới nổi, hầu hết sân khấu biểu diễn và các phần chuyển cảnh đều ở bên này.
(*) Minh tinh điện ảnh tuyến một: Chỉ những diễn viên có năng lực diễn xuất tốt nhất và có địa vị cao nhất.
Tân Quỳ là ứng cử viên được các nhà tài trợ ưu ái, đặc biệt được chỉ định, trực tiếp quyết định việc quảng cáo, tỷ lệ được lên hình là một trăm phần trăm. Không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì cô vẫn phải ở bên này đợi lệnh.
Bây giờ còn đang tổng duyệt, chờ đến tám giờ tối, truyền hình trực tiếp mới chính thức bắt đầu.
Trợ lý trường quay bị sai đi trước đó rất nhanh đã quay lại, đạo diễn nhận lấy bộ đàm, nói với bên kia vài câu rồi nhìn về phía Tân Quỳ, "Bên kia chưa kết thúc, không thể đổi trình tự, sẽ mất tầm khoảng mười phút, nếu cô cảm thấy mệt thì có thể xuống đài nghỉ ngơi."
Có lẽ bởi vì vẻ ngoài rạng rỡ của cô mà đạo diễn không thể rời mắt, yên lặng nhìn chằm chằm cô trong chốc lát.
"Không sao, cứ ở đây chờ xem, tôi cũng không vội." Tân Quỳ dẫm chân lên màn hình LED chơi, cũng không để ý chút nào đến phần nhạc đệm.
Nhiếp ảnh gia thấy dáng vẻ này của cô, không nhịn được mỉm cười. Mấy năm nay anh ấy đã ở trong ngành lâu rồi, có thể quay các chương trình có quy mô lớn nên cũng đã có chút bản lĩnh. Trong giới này anh ấy đã nhìn nhiều, cũng đã thấy rất nhiều bộ dáng lúc riêng tư của minh tinh trông thế nào.
Thường thì hầu hết những người mắc bệnh ngôi sao đều là những người mới nổi chưa nổi tiếng được bao lâu. Nếu người khác gặp trường hợp như thế này, có lẽ đã sớm hô mưa gọi gió để mười mấy người lên ân cần hỏi han, nhưng đây là Tân Quỳ, khách mời mấy bộ phim đại bạo (**), gần đây ở trong giới vừa mới có tên tuổi, xung quanh hình như chỉ có một người đại diện.
(**) Đại bạo: Trở nên cực kỳ nổi tiếng, gây sốt diện rộng.
Lần diễn tập này cũng vậy, cô phải xếp hàng đến rạng sáng, toàn bộ quá trình không than phiền chút nào, lúc đợi chỉ ngoan ngoãn cúi đầu nhìn lòng bàn tay, yên lặng ngồi nhìn.
Cô gái nhỏ này, có tiền đồ.
Bởi vì còn phải đợi một thời gian nữa, đạo diễn dặn dò Tân Quỳ xong, nói với vào trong sân. Những người phụ trách xung quanh đều nhân cơ hội thả lỏng, bắt đầu nói chuyện phiếm.
Lý Nghiêm gạt nhân viên công tác sang một bên, xách theo túi, nhanh chóng đi thẳng xuống dưới đài.
Khán đài hội trường phụ không có mái che, ở ngoài trời, phông nền trong suốt, mặt sàn có màn hình bao trùm toàn bộ, vì để phối hợp với góc quay trên cao và phô bày được sân khấu thêm hoàn mỹ còn dùng cả flycam.
"Mùa hè nóng nực, nhân lúc nghỉ ngơi uống mấy ngụm nước đi."
Lý Nghiêm ngẩng đầu, lấy từ trong túi ra một cái bình, đưa tới trước mặt Tân Quỳ, "Vừa phải, không lạnh cũng không nóng."
Tân Quỳ thò đầu nhìn túi trong tay người đại diện, thuận tay nhận ly nước, nhấp một ngụm nhỏ, "Anh cầm cái gì thế, phồng to như vậy."
"Còn có thể cầm cái gì, còn không phải…" Lý Nghiêm nói được một nửa, âm cuối đã bị tiếng thét chói tai lấp mất.
Bắt nguồn ở hội trường chính bên cạnh, tiếng vang lớn có thể vọt lên bầu trời, gần như chạm tới những đám mây.
Các giác quan bên ngoài trực tiếp bị chấn động, nhịp trống có quy luật bị mờ nhạt, trộn lẫn với tiếng nhạc hòa vào không khí chui vào màng nhĩ.
Tân Quỳ ngậm một ngụm nước trong miệng, hai má phồng lên, không nói lời nào, hai mắt sáng rỡ nhìn anh ấy cười.
Mặt Lý Nghiêm hơi đen lại. Anh ấy nhìn dáng vẻ nghe không vào của cô, cố tình chờ tiếng thét chói tai kia dần dần thấp xuống, mới mở miệng một lần nữa, còn hơi lên giọng.
"Chờ lát nữa tranh thủ có thời gian đi thử đồ mà anh mới vừa đoạt được…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!