Chu Minh Tự nhìn chỗ ngồi đằng sau xe máy, ngay từ lần đầu đã nhíu mày.
Kiều Diệc Khê vỗ vỗ chỗ ngồi đằng sau: "Đang gấp, lên đi."
Chu Minh Tự còn đắm chìm trong một loại cảm giác không nói nên lời, nhất thời có chút phức tạp, nói không rõ lắm.
Ai chở ai?
Một cô gái nhỏ, chở một đứa con trai là cậu…… lái motor?
Kiều Diệc Khê hình như cũng cảm nhận được cậu đang do dự, ngón tay hợp lại hất mái tóc dài sang một bên, đội mũ vào rồi cài khoá.
"Sao, khinh thường nữ tài xế chúng tớ sao?"
Cậu hơi mở miệng, tìm lại giọng nói của mình: "Không phải."
"Vậy thì không tin tớ có thể lái?" Cô cho cậu một mũi tiêm an thần, "Tớ thật sự biết lái, không cần sợ."
…… Mà cũng không phải là sợ.
Kiều Diệc Khê: "Có phải cậu cảm thấy tớ là sát thủ đường phố không, là loại mà lúc khẩn cấp sẽ dùng chân phanh lại?"
"Không phải."
"Vậy lên xe."
"……"
"Lên đi, tớ không biết lái xe bốn bánh trong PUBG, nhưng xe hai bánh này tớ còn không chơi nổi sao."
Cô gái khởi động motor, quay đầu xe ngừng trước mặt cậu, giọng nói trong trẻo, tư thế oai hùng.
"……"
Sau đó Chu Minh Tự nghĩ bản thân rốt cuộc sao lại lên xe, chắc là do ánh mắt của cô quá kiên định, tia quật cường kia cũng bị kích động, giống như cậu không lên xe chính là không tin tưởng cô.
Dưới tình huống được cô chở hoặc bị cô đâm mà cân nhắc một chút, cậu chọn vế trước.
Kỹ thuật lái xe của cô không tính là tốt, nhưng cũng không tính là kém, thỉnh thoảng lại đưa cậu đi ngang qua dòng xe cộ đông đúc, cô gái sẽ hơi đứng dậy một chút, đón gió trấn an cậu.
"Không sao cả, không cần sợ."
Thái dương của Chu Minh Tự nhảy một chút: "Tôi không sợ."
Kiều Diệc Khê chỉ biết sơ vị trí, lúc gần tới muốn hỏi cậu cụ thể là ở đâu, kết quả từ xa đã nhìn thấy một đám người, giơ băng rôn màu đỏ chói mắt đứng ở cửa cầu thang ——
[ Nhiệt liệt cung nghênh tuyệt địa Âu Hoàng Chu Minh Tự đến tỉnh thực nghiệm họp lớp với bạn học! ]
Cô dừng xe, xoay người nói với cậu: "Tuyệt địa Âu Hoàng (*), tới rồi."
(*) Âu hoàng: ý chỉ người may mắn trong game.
Chu Minh Tự rõ ràng cũng nhìn thấy, cậu thở dài một tiếng, xoa xoa huyệt Thái Dương càng căng chặt, cảm thấy không còn gì để nói: "Ngu ngốc."
Mã Kỳ Thành nhìn Chu Minh Tự xuống xe, vô cùng hứng khởi chạy đến cung nghênh: "Đậu xanh, cậu vì muốn tới kịp còn gọi xe ôm sao, đúng là làm người khác cảm động."
Lại nhỏ giọng nói thầm một câu: "Nữ tài xế motor bây giờ đều xinh đẹp như vậy sao?"
Chu Minh Tự: "Không phải xe ôm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!