Chương 62: (Vô Đề)

03. / Nhận nhầm bạn trai? /

Không ngờ anh lại chủ động nhắc tới chuyện ở ga xe lửa, Hướng Mộc có chút không được tự nhiên chuyển tròng mắt, cô nói: "Đều là chuyện đã qua..."

"Sao có thể," Thư Úy híp mắt, ung dung nói, "Tôi thì không qua được."

"..."

"Dù sao cũng là hai trăm tệ, à không —— hai trăm năm mươi tệ kia không thể cứ lấy không như vậy không phải sao?" Người đàn ông chậm rãi nói, "Ngài yên tâm, tôi nhất định để ngài cảm thấy như tắm gió xuân, chất lượng còn tốt hơn nhiều."

Lúc này Hướng Mộc tin người đàn ông bên cạnh và Thư Nhiên là một nhà rồi.

Tính cách này, tính tình này, không có một chữ thô tục nào cũng có thể có bản lĩnh làm người ta nói không nên lời, đúng là di truyền.

Thật ra thì cô vốn muốn xin lỗi, nhưng nghĩ lại thì cảm giác Thư Úy là loại người càng nói thì càng hăng hái, cô sợ chính mình vừa nói ra sẽn càng bị ép tới chết, nên vẫn mím môi không mở miệng.

Dù sao hẳn là sau này không gặp lại, chuyện cũ hiểu lầm kia, sẽ theo gió bay đi thôi.

Xe rất nhanh đã đi đến đích đến.

Hướng Mộc đang chuẩn bị tháo dây an toàn, kết quả vừa mới nâng tay lên, bỗng nhiên bị người ta chặn lại.

Mùi nước hoa nhàn nhạt lẩn quẩn ở chóp mũi.

Người đàn ông dựa vào hơi gần, mang theo cảm giác khó nói, không khí hơi tràn ngập vẻ mờ ám, nhưng cũng khống chế khá chuẩn, sẽ không để người khác cảm thấy ngả ngớn.

Vừa xa cách, vừa mờ ảo, như có như không chợt xa chợt gần trêu chọc người khác.

"Việc này cũng không phiền ngài tự mình động tay."

Cô nghe anh khẽ nói.

Tiếng tháo dây thắt vang lên, giọng nói của anh như gần lại như xa.

"Để tôi."

Dây đai an toàn kề sát người cô bắn ra, cả người cũng vì vậy mà được thả lỏng, ngược lại bởi vì anh thờ ơ kề gần mà cảm thấy hơi khó thở.

Xốc tấm thảm lên, Hướng Mộc hỏa tốc mở cửa xe rồi bước xuống xe.

Người phía sau còn đang bình thản ung dung, Thư Úy bình tĩnh khóa xe lại, sau đó đi với cô lên phòng.

Anh rất tự nhiên, nhẹ nhàng đến mức như không cảm thấy có gì không đúng cả, ngay cả Hướng Mộc cũng sản sinh hoài nghi với bản thân, cô cảm giác trong đầu mình vẫn tua lại hình ảnh rồi sinh ra các loại phản ứng, có phải không cần thiết không.

Cô sờ sờ đầu, cảm thấy việc này cũng quá kỳ diệu rồi.

Lúc anh đi qua cửa thì nhìn thấy động tác của cô, nên hỏi một câu: "Đau đầu?"

Hướng Mộc không ngờ rằng động tác nhỏ này anh cũng có thể phát hiện.

Anh không nhìn cô, nhưng cô biết anh đang hỏi mình.

Cái người khởi xướng làm cô đầu to này, lúc này lại vờ vô tội hỏi cô có phải đau đầu hay không.

Đầu cô càng đau hơn.

Loại đau đầu này khi nhìn thấy Thư Nhiên mới xem như giảm bớt.

Cửa thang máy vừa mở ra thì Thư Nhiên đã đi tới, vừa đi vào trong phòng thì bốn cô gái bắt đầu trò chuyện, Thư Úy cũng thức thời lui qua một bên, tư duy của Hướng Mộc dần dần bị nhồi bởi chuyện khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!