Đầu óc của Kiều Diệc Khê còn dính lại: "Thế nào cái gì?"
Ánh mắt của Mẹ Kiều lộ ra một chút ám thị: "Chu Minh Tự đó, con cảm thấy con người nó thế nào?"
Đầu óc xoay một vòng, hình như cô có chút get được mẹ Kiều đang ngầm thăm dò cái gì.
Kiều Diệc Khê treo quần áo lên, không có gì để nói lại có chút buồn cười: "Mới mấy ngày thôi mà, con cũng không hiểu biết người ta."
"Không phải quen từ nhỏ sao, còn lâu như vậy."
"Lúc nhỏ sao còn nhớ được gì, hơn nữa, người cũng không phải bất biến."
Mẹ Kiều gật đầu: "Đúng, mẹ chỉ cảm thấy Tiểu Chu đúng là càng thay đổi càng đẹp trai, đúng là một soái ca."
"……"
"Không sao không sao, con cứ hiểu biết cho rõ, không vội." Mẹ Kiều sờ đuôi tóc của cô, "Bây giờ tranh thủ thời gian đi ngủ trước."
Ngày hôm trước đã thức khuya, ngày hôm sau Kiều Diệc Khê ngủ đến gần trưa mới tỉnh.
Sau khi đánh răng rửa mặt, một mùi thơm thu hút cô đến phòng bếp.
Mẹ Kiều đang cánh gà nhồi cơm chiên, bên ngoài là lớp da giòn bọc lấy thịt gà tươi, cắn vào bên trong là nước sốt ngon miệng trộn với gạo nếp, mềm mại dai dai, còn không dính răng.
Cô lấy dây cột tóc lại, ngồi vào bàn bên cạnh hào hứng bắt đầu bữa ăn, cạch một tiếng mở nắp lon soda nho ra, cùng với hương vị ngọt mềm từ cơm gạo nếp làm kích thích vị giác.
Cánh gà nhồi cơm rất lớn, ăn xong cô cũng khá no, nhìn mẹ Kiều vẫn còn bận việc trong phòng bếp, xoay cái chai nhỏ giọng nói: "Con ăn no rồi mẹ, không cần làm thêm nữa đâu."
"Mẹ biết con ăn no, nhưng cái này không phải làm thêm để đưa tới nhà dì Chu của con sao," mẹ Kiều tha thiết nói, "Để Tiểu Chu nếm thử tay nghề của mẹ."
Kiều Diệc Khê ợ một cái mùi soda nho, lắc lắc lon, để lại một ngụm cuối cùng không uống.
Uống một lon nước uống = siêu nhiều calorie.
Còn một ngụm chưa uống = một phần calorie ≈ một chút calorie.
Cô vừa tự thôi miên mình bằng việc tính toán, vừa đứng lên.
Mẹ Kiều vừa lúc cất ba cái cánh gà nhồi cơm vào chén, đậy nắp đưa cho cô: "Vừa đúng lúc, con nhanh chóng đem lên lầu, ăn ngon nhất lúc còn nóng."
Cô gái nhỏ một tay nâng chén, một tay khác rảnh rang mở cửa, mắt cá chân mảnh khảnh nửa kéo lê đôi giày vải bố, "Tuân lệnh."
Đi thang máy lên tầng tám, cô đưa tay nhấn chuông, rất nhanh sau đó cánh cửa đã được mở ra.
Chu Minh Tự còn mặc đồ ngủ, đầu tóc xoã tung mang theo một loại lười biếng, áo may ô màu xám xanh có sọc rộng rãi, vừa vặn để lộ ra bờ vai rắn chắc của cậu.
Cảm giác chàng trai Tiểu Chu lúc ở nhà càng sâu sắc hơn.
"Hi," Kiều Diệc Khê không biết nói gì, đơn giản vẫy tay, "Ngủ dậy chưa, mẹ tớ làm cánh gà nhồi cơm có muốn ăn thử không?"
Cậu "ừm" một tiếng, nói: "Đi vào trước."
Kiều Diệc Khê vừa vào cửa, nhìn thấy một đống màu xám nhạt từ xa chạy như điên tới, đồ vật kia đứng yên bên chân cô, sau đó nhẹ nhàng nhúc nhích chòm râu: "Gâu!"
Cô nhìn kỹ hơn, cảm thấy đồ vật này giống mèo, nhưng vì sao lỗ tai lại có trạng thái của chó, còn biết sủa giống chó?
Sinh vật không rõ ràng lần thứ hai tiếng được tiếng không kêu lên: "Gâu gâu gâu."
Cô mang vẻ mặt phức tạp nhìn Chu Minh Tự: "Con mà nhà cậu nuôi là……?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!