Cậu dám đi ra ngoài, thử xem.
Những lời này quanh quẩn trong phòng nghỉ nhỏ bé, nó cũng bị lây hơi thở mờ ám.
Kiều Diệc Khê cảm thấy bên tai mình hình như có thêm một lớp cách âm, lời nói của cậu không thể nghe rõ, đánh rầm rầm rầm vào màng tai thông qua lớp cách âm đó.
Có lẽ cô bị hôn đến mức choáng rồi, nếu không thì sao có chút ù tai.
Kiều Diệc Khê lắc đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen như hồ sâu của chàng trai, vừa sửa lại chút manh mối vừa tan thành mây khói.
Cô há miệng thở dốc, chưa nói ra lời nào.
Phắc, dáng vẻ người này phát giận hình như hơi đẹp trai.
Lúc này còn nghĩ loại việc này, có phải cô hết thuốc chữa rồi không.
Dù sao thì, tiếng gõ cửa như muốn hủy diệt đất trời ở bên ngoài ngăn cách với thế giới nhỏ của hai người đã kéo họ về hiện thực.
Giọng nói của Thư Nhiên xuyên qua kính cường lực, giống như mở máy khoan điện phá cửa: "Kiều Diệc Khê, cậu đâu! Nói một câu đi chứ!!"
Kiều Diệc Khê cứ như vậy nhìn cánh cửa lung lay dưới bàn tay Thư Nhiên, mơ hồ một lúc, rồi quay đầu hỏi Chu Minh Tự: "Tớ cần mở cửa chứ?"
Chu Minh Tự: "………………"
Đương nhiên, Thư Nhiên mới không cho bọn họ cơ hội do dự, rất nhanh sau đó, Thư Nhiên không gì không làm được đã lấy được chìa khóa, vặn hai vòng rồi mở cửa ra.
"Kiều Diệc Khê cậu cái đứa câm giết ngàn đao……"
Nói được một nửa, thì dừng lại.
Thư Nhiên chết đứng ở cửa, nhìn Kiều Diệc Khê sau lưng Chu Minh Tự, cảm giác hơi nghẹn ngào.
"Chu, Chu Minh Tự cũng chỗ này à," Thư Nhiên hơi chột dạ, cảm thấy không khí ở trong hơi đặc biệt, cô híp mắt, "Hai người các cậu, ở bên trong không nói một lời nào, tớ tưởng xảy ra chuyện gì…… Nên mới……"
Thư Nhiên lại chuyển mắt sang Kiều Diệc Khê: "Các cậu ở trong này làm gì?"
Kiều Diệc Khê xoay chuyển đầu óc trống rỗng không rõ sự tình, sau đó máy móc cúi thấp đầu.
"A, di động tớ rớt xuống đất."
Thư Nhiên dùng vẻ mặt phức tạp nhìn cô nhặt di động: "Di động này rớt xuống mười tám tầng địa ngục?"
Kiều Diệc Khê: ?
"Hai người các cậu người hợp lực nhặt mười phút còn chưa nhặt lên?"
"……"
Ba người cứ đứng ở chỗ này, Thư Nhiên cũng bị loại không khí khó hiểu này lây nhiễm, đứng ở cửa không biết làm thế nào mới phải.
Hai người bọn họ rốt cuộc nói gì ở trong đó, mới làm cho lỗ tai của hai người hồng lên?
Có phải cô quấy rầy bọn họ không?
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gọi vang lên.
Trịnh Hòa như cơn gió xoáy lặn xuống nước rồi chui vào phòng nghỉ: "Chu Minh Tự! Ông đây tìm cậu 500 năm rồi!!"
Chu Minh Tự chuyển động yết hầu, nhìn thấy Trịnh Hòa, cảm giác chân thật mới rõ ràng hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!