Chương 47: (Vô Đề)

Sau khi Chu Minh Tự ném báng súng cho cô thì Mã Kỳ Thành bắt đầu la hét ỏm tỏi.

"Có người có người có người! Hai đội lại đây! Hướng 155!"

Kêu to xong, Mã Kỳ Thành bấm dòng "Phía trước có kẻ địch", Chu Minh Tự lần theo đánh dấu của cậu đi ra ngoài đánh người, Kiều Diệc Khê di chuyển màn hình, cũng nhìn thấy ký hiệu đánh dấu của Mã Kỳ Thành.

Mã Kỳ Thành diệt hai người, Chu Minh Tự diệt sáu người, cứ như vậy, hai đội vừa đến nơi này rất nhanh đã biến thành mấy cái hộp nhỏ ngoan ngoãn.

Lúc này, Mã Kỳ Thành nhìn thấy súng của Chu Minh Tự.

"A Tự thần, báng súng M4 của cậu đâu?"

M4 chính là tên gọi tắt của M416, nói như vậy tiện lợi hơn.

Chu Minh Tự dường như sững lại, lúc này mới trả lời cậu: "Tôi không có."

"Không có báng súng?"

"Ừm."

"Không đúng, thứ này tuy hơi khó nhặt, nhưng tôi nhớ rõ lúc tôi nhìn thì có mà, cậu có đúng không?!"

Mã Kỳ Thành lại hối thúc: "A, đồ đâu?"

Chu Minh Tự thật sự lười vòng vo với cậu: "Tôi vứt rồi."

Mã Kỳ Thành càng sợ hãi: "Cậu vứt rồi? Vì sao cậu vứt? Cậu không thích súng nhiều đạn??"

"Muốn vứt," Chu Minh Tự nhàn nhạt hỏi lại, "Không được?"

"Được, được."

Chu Minh Tự trả lời quá mức thản nhiên, Mã Kỳ Thành cũng không còn lời gì để nói, khi nhặt đồ nhặt đến chán muốn chết thì xoay màn hình, lớn tiếng mắng một                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                            câu: "Phắc, thùng thính đập vào mặt!"

Tất cả mọi người đều xúm lại chỗ có thùng thính, Kiều Diệc Khê cũng không ngoại lệ, chỉ là luôn có chút mất hồn.

Câu hỏi của Mã Kỳ Thành cũng là câu cô muốn hỏi, vừa nãy cô nói câu "Ngâm tớ chỉ cần một băng đạn mở rộng thay nhanh", giây tiếp theo, Chu Minh Tự liền đứng trước mặt cô vứt cái băng đạn.

Là trượt tay sao? Nhưng trượt tay cũng không có cách trượt tay này mà?

Vậy, chẳng lẽ, cậu muốn theo đuổi cô?

Nhưng người ta vứt xong đồ thì đi liền, dường như hết sức bình thường, cô cũng không thể ưỡn ngực đi hỏi một câu "Có phải cậu muốn theo đuổi tớ không" mà?

Lỡ như người ta không có ý kia, chỉ là nghe thấy cô nói giỡn, lại biết cô thiếu cái này, nên mới ném cho cô thì sao?

Dù sao thì hiệu suất lục soát đồ của cậu luôn cao, rõ ràng là lần nào cũng nhảy chung một chỗ, cô còn không cảm giác được mình đã nhặt cái gì, thì cậu đã làm đầy balo.

Nghĩ như vậy, Kiều Diệc Khê quyết định ghi sâu chuyện này trong đầu trước, không nóng lòng hỏi trước, chờ sau này thật sự ở chung với cậu rồi quan sát xem có manh mối gì không, mới có thể xác định ――

Chu Minh Tự có thật sự muốn theo đuổi cô hay không.

Suy nghĩ đến đấy, cô chạy tới cạnh thùng thính.

Cô tới hơi chậm, bên trong thùng thính rỗng tuếch, đương nhiên, trong hai giây tạm dừng để xem xét thì cô cũng không phải không thu hoạch được gì ―― ít nhất cũng thu hoạch được hai viên đạn.

Cô bị hạ.

Cô không thể san sẻ vật phẩm vinh quang với đồng đội, nhưng ít nhất cô cũng vì bọn họ mà san sẻ viên đạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!