Chương 42: (Vô Đề)

Lúc Kiều Diệc Khê tỉnh giấc ở trên xe, phát hiện bản thân thật sự đang gối lên vai Chu Minh Tự.

Cô đột nhiên ngồi thẳng thân mình, dụi mắt, "Ngại quá, lúc nãy vừa ngủ ngon quá."

Cậu lắc đầu: "Không sao."

Xoa xoa đôi mắt, lúc này Kiều Diệc Khê mới phát hiện trên người còn đắp thêm một cái áo khoác.

Hèn chi lúc ngủ lại cảm thấy ấm áp.

"Áo khoác này của cậu sao?" Cô nhanh chóng kéo xuống, "Cậu lạnh không? Trả cậu nè."

Lúc này xe dừng lại, Chu Minh Tự mở cửa xe đi ra ngoài, nói: "Cậu mặc đi, tôi không lạnh."

Cô mở cửa xe, một đợt gió lạnh mạnh mẽ ập vào mặt, chui vào trong lỗ chân lông của người như những cơn sóng lớn.

"Thật hay giả, cậu không lạnh??" Cô tỏ vẻ khiếp sợ, "Hôm nay cũng bảy độ."

Bọn con gái trong phòng học đều lạnh đến điên rồi, vẫn luôn dậm chân.

Đi theo sau Chu Minh Tự, cô bất giác nhìn bóng dáng cậu, ba bước đuổi theo cậu.

"Đối với các cậu con trai mà nói, loại thời tiết này không tính là gì? Còn cực kỳ nóng sao?"

Chu Minh Tự nhíu mày: "Ừm?"

"Tai cậu đỏ," Kiều Diệc Khê chỉ chỉ, "Cổ cũng vậy, hơi hồng."

Do dự nói: "Là trong xe quá nóng, hay cậu mặc nhiều…… Cậu rất nôn nóng bất an sao?"

Khi cửa thang máy mở ra, Chu Minh Tự vừa lúc nhìn thấy mặt của bản thân ở trong gương.

Bên tai đúng là đỏ lên, trên cổ cũng nhiễm màu sắc.

Sao cô lại có đôi mắt tốt như vậy.

Cảnh tượng bên trong xe lại nhảy ra trong trong óc, cô gối đầu lên vai cậu, tiếng hít thở rất nhỏ nhưng vẫn có thể tìm ra, phả vào bên tai cậu.

Mềm nhẹ lại ngứa ngáy.

Càng giống như thực sự hơi xao động, cậu xoa xoa tóc, lúc cửa thang máy mở thì bước nhanh ra ngoài.

Chỉ còn Kiều Diệc Khê ôm quần áo của cậu, âm thầm lẩm bẩm.

Sao còn càng ngày càng đỏ……

Cậu là trứng tôm sao.

///

Thứ tư, ba Kiều mẹ Kiều đã quay về vài ngày ngắn ngủi, tới trường học tìm Kiều Diệc Khê ăn cơm.

Từ khi hai người họ rời đi, thật ra thì mẹ Kiều vẫn luôn hỏi han quan tâm Kiều Diệc Khê, thường xuyên lên WeChat gửi tin nhắn hỏi cô có quen không, có thiếu tiền không.

Kiều Diệc Khê tất nhiên chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nói bản thân ở bên này khá tốt, để bọn họ không cần lo lắng.

Đương nhiên, chủ yếu cũng vì không có gì để lo lắng, có thể ăn có thể uống, còn có thể ăn gà.

Ba người hẹn gặp mặt nhau ở một tiệm cơm gần trường học, lúc Kiều Diệc Khê đến thì mẹ Kiều đã chọn đồ ăn, phần lớn đều là món cô thích ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!