Tuy Kiều Diệc Khê không hề tin lời cậu nói, nhưng dưới mái nhà người ta, không thể không cúi đầu.
Tạm thời cho là cậu ấy cười cách chết của người kia.
Sau khi giải quyết xong kẻ địch, Chu Minh Tự chạy đến cạnh cô cứu viện.
Trò này được tiến hành khá tuần tự, đầu tiên bị người khác hạ gục, sau đó mới tử vong. Sau khi bị hạ còn có vài giây chờ đồng đội tới cứu viện, nếu đồng đội không tới hoặc kẻ địch lại cho thêm mấy phát, thì hoàn toàn game over.
Lúc hai người cứu viện không thể nhúc nhích, Chu Minh Tự nhân tiện nói: "Kích sát vương của loại trận này không dễ lấy, đẳng cấp của chúng ta không thấp, đa số người ghép cặp đều khá biết luật chơi."
Cô lẩm bẩm: "Cho nên vừa nãy đúng là đang cười tớ."
Một chút âm thanh nho nhỏ hơi bật ra từ xoang mũi chàng trai, không biết có phải đang cười không: "Không, chỉ nhắc cậu cẩn thận."
Kiều Diệc Khê: "Vậy tớ phải cẩn thận thế nào, bò đi sao?"
"Không cần, cố gắng ở gần tôi là được." Cậu nhàn nhạt nói.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, dựa theo nhắc nhở của cậu dùng thuốc đến khi máu được bơm đầy, sau đó bắt đầu lục soát phòng.
Cô đúng là người mới, tìm rất nhiều góc độ mới leo qua được cửa sổ, ra ra vào vào mới có thể đi từ cửa phòng vào nhà.
Bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng súng vang lên, không lâu sau lại hiện lên thông báo Chu Minh Tự hạ thêm vài người.
Số 3 ngáp vào microphone: "Sao ở đây không có ai để giết vậy."
Số 4 đáp lại cậu: "Không phải có em gái sao, chỗ Tự thần nhảy là chỗ ít người."
Kiều Diệc Khê nhịn không được hỏi: "Ngày thường các cậu đều nhảy ở chỗ nhiều người sao?"
"Đúng vậy, chính là loại biệt thự có mười mấy người trong đó, vừa xuống đã đánh nhau, đánh xong thì đi chỗ tiếp theo đánh tiếp."
"Lần nào mọi người cũng có thể sống sót đi ra lại?"
"Không nhất định, có khi chỉ có một mình Chu Minh Tự sống sót, sau đó ba bọn tôi quan sát, cuối cùng nằm ăn gà."
"Vậy lần sau cũng dẫn tớ nhảy chỗ đó."
Chu Minh Tự luôn không nói chuyện lúc này mới lên tiếng: "Người mới đi biệt thự dễ chết, không được trải nghiệm trò chơi."
"Bây giờ tớ cũng không có." Cô đáng thương hít cái mũi, "Tớ xem bạn tớ bắn, có rất nhiều người chơi ảo chạy đến trước mặt cậu ấy, một bàn có thể giết vài người, tớ một người cũng không thấy."
Cái gọi là người chơi ảo chính là người máy do hệ thống sắp xếp, bắn người không mất nhiều máu, rất dễ giết.
Số 4: "Bởi vì trước khi cậu nhìn thấy người, Chu Minh Tự đã xử bọn họ rồi."
Chu Minh Tự ở bên cạnh trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới giống như suy tư gì đó nói: "Đã biết."
Kiều Diệc Khê chưa kịp hỏi cậu biết cái gì, bên của cậu lại truyền đến vài tiếng súng.
Sau đó cậu nói: "Qua chỗ tôi."
Kiều Diệc Khê phản ứng một lúc: "Tớ sao?"
"Ừm."
Cô không hiểu gì, nhưng vẫn chạy tới chỗ của Chu Minh Tự.
Có một người đang ngã ở dốc núi trước mặt cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!