Há Cảo bị nhốt vào lồng sắt thì quẫy đuôi, thành thật nhìn vách tường nhận phạt.
Kiều Diệc Khê gom chăn lại, nghiêng đầu hỏi Chu Minh Tự: "Sao cậu nghiêm khắc như vậy?"
Chu Minh Tự đáp: "Gần đây nó rất không nghe lời."
Từ khi Kiều Diệc Khê tới đây, con mèo này có chút xu hướng vô pháp vô thiên.
Có lẽ thấy cô dễ nói chuyện, để cho Há Cảo cảm thấy làm gì cũng được tha thứ, nên mới càng ngày càng không bỏ cậu vào mắt.
Đặc biệt là tối hôm qua, còn dám có ý đồ giành đồ cô tặng.
Kiều Diệc Khê "ừ" một tiếng, thầm nghĩ dù sao thì Há Cảo cũng là nhóc con của Chu Minh Tự, chắc cậu sẽ có phương thức giáo dục của mình.
Sau khi thay xong quần áo, hai người ăn sáng ở ngoài phòng khách.
Sáng nay mẹ Chu nấu mì, Kiều Diệc Khê ăn được một lúc, thì nhận được tin nhắn từ Mã Kỳ Thành.
[ Em Kiều!! Chơi game không!!! ]
Cô cắn một miếng trứng ốp lết, mơ hồ nghiêng đầu nhìn Chu Minh Tự: "Mã Kỳ Thành hỏi chúng ta chơi game không."
Chu Minh Tự: "Cậu chơi không?"
"Chơi chứ," cô chớp chớp mắt, "Vì sao không chơi."
Cậu rũ mắt đáp lại, "Ừm, vậy thì chơi."
Ăn xong bữa sáng, bốn người bắt đầu một trận.
Từ lúc bắt đầu, thấy trận hôm nay chơi là hình thức bình thường, Mã Kỳ Thành còn tiếc hận một hồi.
"Haiz, hôm nay không có sao."
"Không nhìn thấy em Kiều vì ngắm sao bị nổ đầu sao."
Kiều Diệc Khê:??
Cô hỏi Mã Kỳ Thành: "Hôm nay cậu không phát sóng trực tiếp sao?"
Mã Kỳ Thành đáp rất nhanh, "Hôm nay nghỉ ngơi."
Kiều Diệc Khê vừa nhắc tới đề tài này, cậu lại giống như cái máy hát được bật công tắc, "Cậu không biết, cảm giác lúc tớ phát sóng trực tiếp cùng với lúc bình thường chơi với các cậu hoàn toàn không giống nhau…… Ngày thường đi theo Tự thần tớ còn có thể tùy tiện một chút, bây giờ thì hoàn toàn tự mình cầm súng đi về trước, đối thủ khá lợi hại áp lực khá lớn."
"Chơi không tốt còn dễ bị ăn mắng."
Kiều Diệc Khê cười cười: "Vậy cậu dẫn Chu Minh Tự đi phát sóng trực tiếp?"
"Chắc chắn không được, nếu như vậy thì người khác chỉ xem Tự thần, một người giúp việc như tớ có vẻ càng giống con gà, người cũng đi chỗ khác hết!"
Mã Kỳ Thành vừa nói xong câu này, phát hiện phòng đối diện có một người, còn chưa kịp nói chuyện, đã nhìn thấy Chu Minh Tự đi vào căn nhà kia, cầm lấy cây súng rác rưởi vừa nhặt được lúc mới rơi xuống bắt đầu bắn người.
Mã Kỳ Thành bất ngờ hô lên: "Đừng bắn đầu!! Tự thần!! Đừng bắn đầu cậu ta!!"
Tiếng súng vang lên, nhắc nhở Chu Minh Tự hạ gục người khác.
Kiều Diệc Khê hỏi: "Vì sao không bắn đầu?"
Mọi người đều biết, bắn vào đầu thì giá trị tổn thương cao hơn so với khi bắn vào người, có lúc bắn vào đầu ba phát súng là có thể giải quyết một người, bắn vào người thì yêu cầu rất nhiều lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!