Chương 36: (Vô Đề)

Thời gian nghỉ ngơi luôn nhanh chóng trôi đi, rất nhanh, Kiều Diệc Khê trở về trường học, đêm văn nghệ mà cô làm MC cũng tới như đúng hạn.

Vốn dĩ đêm văn nghệ là vào cuối tháng, nhưng bởi vì có rất nhiều nguyên nhân mà đã trì hoãn một thời gian, hết hoãn lại hoãn cho tới bây giờ.

Bởi vì đây là lần đầu tiên cô làm MC, tuy không nhiệt tình mời Thư Nhiên các cô đi xem, nhưng ba cô gái vẫn đến để cổ vũ cho cô.

Tuy việc của người dẫn chương trình không mệt, nhưng cũng không thoải mái, không giống như diễn tập tiết mục xong có thể đi về, người dẫn chương trình bởi vì cần tập trước lời dẫn, cho nên phải tập trước một lần với tất cả các tiết mục, diễn tập với tiết mục cuối cùng xong mới có thể ra về.

Đêm văn nghệ bắt đầu lúc 3 giờ buổi chiều, 8 giờ sáng Kiều Diệc Khê đã đến đó.

Đem theo cái bụng rỗng đi diễn tập một lần, mọi người cùng ăn một bữa cơm, sau đó thay trang phục, trang điểm, chuẩn bị lát nữa chính thức biểu diễn.

Kiều Diệc Khê vốn cho rằng buổi biểu diễn này sẽ có rất ít người tới, không nghĩ rằng không biết ai tung tin, nên người tới xem biểu diễn cũng không tính là ít, ngay cả mấy vị trí ở phía sau cũng không đủ ngồi.

Thời gian tới rồi, trên sân khấu hiện lên ánh đèn mờ ảo, sau đó lại sáng lên, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.

Nam MC bên cạnh Kiều Diệc Khê là một học trưởng trong câu lạc bộ phát thanh, lịch sự văn nhã, đeo một cặp kính gọng đen, mái tóc ngay ngắn, mặc tây trang nhìn đặc biệt nghiêm chỉnh.

Người nữ MC ở phía đối diện khoác cánh tay của người nam MC đi cùng, Kiều Diệc Khê cũng đưa tay vòng lấy khuỷu tay của nam MC, đi theo ánh đèn xuất hiện trên sân khấu.

"Chào buổi chiều tất cả mọi người."

"Hoan nghênh đến với……"

Cô mặc trên người một cái váy dài, cánh tay cũng được bọc lấy, nhiệt độ hôm nay không thấp, sân vân động người thì nhiều, theo lý mà nói chỉ có ấm chứ không lạnh.

Nhưng lúc cô đọc lời dẫn cũng suýt chút nữa run cầm cập, nguyên nhân cũng khá vi diệu, cô cảm thấy như có một ánh mắt lạnh lẽo lướt qua cô ở phía sau.

Nữ MC mặc đầm cúp ngực ngắn đứng bên cạnh run cũng không run, chỉ có cô cảm thấy sự lạnh lẽo tràn từ góc nào đó, còn mang theo một chút…… Oán niệm?

Tập lời dẫn của mình xong, cô dùng biên độ nhỏ quay đầu lại nhìn một cái.

Một cái gì đó giống như vạt áo chợt lóe lên ở chỗ ngoặt, nhanh đến mức gần như chưa bao giờ tồn tại, cô nghi ngờ bản thân hoa mắt.

Nguyễn Âm Thư, Thư Nhiên và Hướng Mộc đều ngồi dưới sân khấu, cô lắc đầu một cái, nghĩ rằng cảm giác sai rồi.

Ngoại trừ các cô, chắc cũng không còn ai đến xem cô dẫn chương trình.

Đọc xong đoạn đầu tiên, cô để sân khấu lại cho người biểu diễn, sau khi Kiều Diệc Khê lui vào hậu trường, vẫn không nhịn được nhìn về phía cánh gà thêm vài lần.

Không có người.

Cho đến khi buổi diễn tập kết thúc, loại ớn lạnh khiến người khác cảm thấy lạnh sống lưng cũng không xuất hiện nữa.

Buổi diễn tập vừa kết thúc, cô thay quần áo rồi đi khỏi phòng, Thư Nhiên làm mặt quỷ sáp lại gần.

"Không tệ nha! Tớ thấy cậu vừa nãy khoác tay con trai? Thế nào thế nào??"

"Cái gì thế nào," Kiều Diệc Khê buồn cười đáp lại, "Đây là một phần lễ nghi, tất cả mọi người đều như vậy."

"Cậu và người khác không giống nhau, từ nhỏ đến lớn cậu khoác tay con trai bao nhiêu lần thì tớ dùng một bàn tay cũng đếm được," Thư Nhiên nói, "Nói xem, có động lòng không?"

Hướng Mộc không nhìn nổi nữa, vỗ vào Thư Nhiên: "Cậu thật lợi hại, ngay cả khoác tay cậu cũng có thể quyết định cả đời?"

Nguyễn Âm Thư cũng nhún vai, "Người này rất rõ ràng không phải loại hình Kiều Kiều thích."

Thư Nhiên nhướng mày, hắng giọng: "Đúng là tớ không rõ, vậy các cậu nói xem, cậu ấy thích loại hình gì?"

Nguyễn Âm Thư: "Cụ thể thì tớ không rõ lắm, chỉ cảm thấy không phải loại mọt sách này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!