—— Ngắm sao.
Kiều Diệc Khê sững lại vài giây, sau đó hiểu ra, lập tức lấy tốc độ nhanh chạy lên sân thượng chỗ cậu.
Cô khá tò mò ngôi sao trong trò chơi sẽ có hình thù gì.
Đợi một lúc, không nhìn thấy cô, Chu Minh Tự hỏi: "Sao còn chưa tới?"
Kiều Diệc Khê: "Chờ chút, tớ đang tìm cầu thang."
"……"
Cậu lần đầu tiên nghe nói loại đồ này cũng phải tìm.
Xoay qua xoay lại hai vòng, Kiều Diệc Khê mới thuận lợi chạy lên sân thượng.
Chu Minh Tự đứng giữa sân thượng: "Màn hình kéo lên trên."
Cô mang theo hơi thở từ từ kéo lên trên, màn hình hiện ra phong cảnh cô luôn bỏ qua lúc chơi game.
Bầu trời xanh đậm rơi dần trên diện tích lớn, chút ánh sáng đến từ mấy vì sao được khảm lên bầu trời, bầu trời sao trong trò chơi cực kỳ thoải mái, những vì tinh tú lóe lên trong chớp mắt, như có thể may thành một làn váy huyền ảo.
Hình như có thể nghe thấy tiếng gió xen lẫn tiếng của côn trùng.
Trong lòng cô có cảm giác mềm mại không nói nên lời, lúc đang muốn chụp bức hình để lưu niệm, vụt một cái, cô bị hạ.
……
Chân thật như vậy sao?
Chu Minh Tự rất nhanh đã phản ứng lại, "Cậu bò về phía cửa cầu thang, đừng đứng đây."
Cô kéo thân thể nát của mình bò về cửa cầu thang, rốt cuộc cũng rời khỏi sân thượng, tạm thời an toàn.
Chu Minh Tự đang ở bên ngoài đấu súng với người khác, vài tiếng súng vang lên, thông báo một người đã bị đào thải.
Mới vừa thông báo đào thải, cậu liền chạy tới cứu cô.
Lần đầu tiên bị hạ, đồng đội cứu viện cần mười giây, Kiều Diệc Khê hỏi cậu: "Còn có người sao?"
"Còn một người." Cậu nói.
Vừa dứt lời, xung quanh đã có tiếng bước chân vang lên.
Kiều Diệc Khê: "Cậu ta mò qua đây rồi, cậu đừng lo cho tớ, nhanh chóng bắn cậu ta đi!"
Vào thời điểm đồng đội cứu viện lẫn nhau không thể rút súng, lúc này chính là lúc kẻ địch dễ dàng tấn công nhất.
Nhưng nếu không cứu đồng đội trong thời gian dài, đồng đội cũng ngủm theo.
Trong lúc nhất thời Kiều Diệc Khê cũng không biết nên muốn cậu lựa chọn như thế nào.
Nhưng Chu Minh Tự chỉ đáp lại: "Không sao."
Chu Minh Tự vừa cứu cô xong, kẻ địch cũng đã chạy từ dưới lầu lên đây.
Chỗ bọn họ đứng ở thế dễ công khó thủ, Kiều Diệc Khê đang dùng thuốc cũng suy nghĩ loạn cào cào, cô và Chu Minh Tự có lẽ nào đồng loạt chôn thân tại đây không.
Giờ phút này, mới vừa thích thú ngắm sao xong, đã vui quá hóa buồn, bỏ mạng. Ngẫm lại thì giá phải trả khá lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!