—— Cậu ấy không ăn rau thơm.
Không khí của cả bàn cứ vậy mà đông cứng lại, mọi người đứng ở đó bốn mắt nhìn nhau, như bị hù dọa, không biết nên nói gì mới phải.
Chu Minh Tự đây là…… Tức giận sao?
Đến khi người phục vụ với bàn tay run rẩy chen vào giữa Tề Cam và Kiều Diệc Khê: "Ngại quá, chờ lâu rồi, có thể làm phiền cho tôi đặt nồi xuống trước không?"
Kiều Diệc Khê vội vàng tránh sang bên cạnh, "Anh lên đi anh lên đi."
Người phục vụ đi rồi, bầu không khí của cả bàn mới hơi ấm lên.
Trịnh Hòa vội vàng ra hoà giải: "Cái kia, bởi vì đợi lát nữa chúng tớ còn phải về chơi game lên điểm, nên chắc cậu ấy hơi sốt ruột, muốn sớm một chút đi vào chủ đề chính."
Mọi người sôi nổi phụ họa theo.
"Tớ cũng sốt ruột, tớ cũng đói bụng rồi ha ha ha!"
"Đúng vậy, vất vả cả buổi trưa mọi người cũng mệt rồi, mau ngồi đi."
"Các cậu ai uống Coca? Ai uống Fanta nào?"
……
Mọi người cậu một chữ tớ một câu, không khí lúc này mới lại nóng lên, Kiều Diệc Khê kéo Hướng Mộc đi phối nước chấm.
Ở khu gia vị, trong lòng của Hướng Mộc vẫn còn sợ hãi, "Vừa rồi Chu Minh Tự đúng là làm tớ hơi sợ, tớ cũng không dám nói chuyện."
Kiều Diệc Khê múc muỗng tương hải sản, "Trì hoãn cả buổi trưa, cậu ấy còn muốn vội vàng về chơi game, chắc chắn có chút bực rồi."
"Cũng đúng, chàng trai kia dong dài cũng đủ lâu, chắn hết cả đường," Hướng Mộc vừa lấy gia vị vừa nhớ lại, "Nếu tớ đứng đó chờ nửa ngày, tớ cũng bực bội."
"Còn có Đinh Huyền đá ván trượt của cậu thì cậu ta hung dữ như vậy làm gì, đánh đến mức như vậy, tớ còn tưởng Đinh Huyền cắm sừng cậu ta."
Kiều Diệc Khê thở dài: "Chờ tớ mời xong bữa cơm này cũng thanh toán xong xuôi, có lẽ sau này cũng không động chạm nữa."
Hướng Mộc nghĩ đến tình trạng thê thảm lúc hai người giao chiến gay gắt, cảm khái: "Tính tình của con trai đúng là nóng nảy, cứ như thuốc nổ vậy."
Bởi vì đang nói chuyện phiếm với Hướng Mộc, Kiều Diệc Khê lại thất thần, ma xui quỷ khiến cầm lấy cái kẹp gắp rau thơm, mắt thấy sắp gắp rau thơm vào chén.
Vừa vặn gặp phải Chu Minh Tự tới đây lấy chén, chàng trai vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy cô đang lấy rau thơm:?
Kiều Diệc Khê đi theo ánh mắt chất vấn của cậu mà nhìn thoáng qua tay mình, lúc này mới lập tức nắm chặt cái kẹp sắp buông ra.
Cô bỏ cái kẹp về chỗ cũ, không biết vì sao hơi chột dạ: "Tớ lấy sai rồi……"
Sau đó lẩu nấu xong rồi, Tề Cam lại liên tiếp gắp đồ ăn cho Kiều Diệc Khê.
Kiều Diệc Khê cách xa cậu ta, mỗi lần cậu ta gắp đồ ăn đều phải vượt qua đường chéo của cái bàn, nhưng lại nhanh như hổ đói vồ mồi.
Đồ cậu ta gắp cho Kiều Diệc Khê, Kiều Diệc Khê một miếng cũng không động tới.
Chu Minh Tự đang muốn gắp tôm viên, đột nhiên không kịp tránh né bóng dáng của người vừa chồm dậy, "Bò này……"
Chu Minh Tự đặt đũa xuống đang muốn nói chuyện, Trịnh Hòa đã không nhịn được: "Tề Cam cậu đừng gắp nữa, không thấy người ta cũng ăn không vô sao? Hơn nữa cậu đang trì hoãn người khác ăn đồ đấy, mỗi lần cậu đứng dậy đều cản cái nồi, cậu ngồi xuống ăn đồ của cậu không được sao."
"Kiều Diệc Khê cũng không phải không có tay, có thể tự gắp."
Đồng đội đi theo mặc bộ đồ màu xanh lá cũng gật đầu: "Đúng đó, Cam Ca cậu bình tĩnh một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!