Chu Minh Tự kịp thời buông tay xuống, vạt áo rơi xuống, che đi vòng eo cậu.
Sau khi hỏi xong vấn đề kia thì Kiều Diệc Khê lập tức hối hận, Chu Minh Tự năm nay năm nhất, chắc chắn cũng không kém cô bao nhiêu, vậy mà cô lại hỏi người ta có phải là năm tuổi không……
Hoặc là 12, hoặc là 24 tuổi, nghĩ như thế nào cũng chẳng liên quan đến tuổi tác cậu ấy.
…… Rốt cuộc là vừa nãy cô nghĩ gì chứ.
Quả nhiên, vào lúc này chàng trai mới trầm giọng trả lời cô.
"Kiều Diệc Khê, tôi và cậu lớn như nhau."
Cô giơ tay, che lại cái môi, làm bộ làm tịch ho hai cái, "À, vậy à."
Trong phòng yên tĩnh vài giây, chỉ có tiếng máy lạnh không ngừng chuyển động, khí lạnh phả xuống, bay bay trên mặt đất.
Một lúc sau, giọng nói của chàng trai lại vang lên, mang theo một chút khàn khàn bất đắc dĩ.
"Là mẹ tôi mua."
Cũng đúng, nhìn phong cách đầy lãnh đạm kia của cậu, có lẽ là không tự mua quần lót màu đỏ sậm để mặc đâu.
Cô vốn muốn nói màu đỏ có gì không tốt, chiêu tài chiêu phúc còn trừ tà, nghĩ lại thì, hình như lúc này không phải là thời cơ để tiếp tục đề tài này.
Ánh mắt của cô chợt sáng lên, dùng ngón tay đẩy gáy sách một cái, lúc này mới nhỏ giọng "thừa nhận sai lầm".
"Cũng là tớ nông nổi."
May mắn thay, mẹ Chu kịp thời giải cứu bầu không khí làm người khác hít thở không thông, bà ở bên ngoài gọi: "Ra đây ăn lê đi!"
Kiều Diệc Khê như được đại xá tông cửa xông ra ngoài, chọn một cái góc nhỏ, nơi vừa có thể giảm đi cảm giác tồn tại vừa có thể ăn lê.
Chu Minh Tự ở trong phòng lắp xong tấm ván gỗ cuối cùng, lúc này mới đi ra ngoài phòng khách.
Cảm giác tồn tại của cô gái đúng là đã giảm đi nhiều, ngồi ngay ngắn ở một góc sô pha, suýt chút nữa có thể hợp với cái cây ở phía sau.
Tóc dài tùy tiện rũ xuống, không thấy rõ biểu cảm và ngũ quan, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt phiếm hồng, và hàm răng khẽ cắn môi dưới.
Rõ ràng người khơi mào hỗn loạn trước chính là cô, lúc này lại ảo não như gặp chuyện tủi thân.
Điểm này lại có vài phần giống với Há Cảo.
Lần nào sau khi tên nhóc cắn nát dây điện trong nhà làm vỡ bình hoa, cậu còn chưa kịp dạy dỗ thêm hai tiếng, nó đã sụp xuống nằm một đống ở một góc, lỗ tai gập xuống, lúc phạm tội thì cuộn tròn lại, vờ như bản thân là cục bông.
Giống như vừa có người ép nó làm những việc này.
Cậu buồn cười lại bất đắc dĩ, lắc đầu cười cười.
Mẹ Chu giơ quả lê lên, kỳ quái nhìn trái nhìn phải: "Con cười gì vậy?"
"Không có gì."
Cậu bịa đặt lung tung: "Có thể vì cảm thấy quả lê này rất vui tai vui mắt."
"……"
///
Ở nhà họ Chu ngủ hai giấc ngon lành, thời gian làm việc lại đến đúng hạn, cô đóng gói quay về trường học.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!