Kiều Diệc Khê nhìn thấy Chu Minh Tự đứng đó nói chuyện với người khác, còn tưởng rằng cậu không thấy cô, vì thế cô lại vẫy tay giơ chai nước lên.
Chu Minh Tự bắt được tín hiệu của cô, nhìn Tề Cam đứng bên cạnh, nói: "Tôi đi đây."
Tề Cam hơi khó chịu: "Đi đâu?!"
Vừa nãy Tề Cam còn cho rằng Kiều Diệc Khê tới tìm cậu, thậm chí còn nói loại lời nói tàn nhẫn với Chu Minh Tự như "chẳng lẽ tới tìm cậu sao" ——
Không nghĩ rằng hình như đúng con mẹ nó tới tìm cậu ta.
Lần này Chu Minh Tự không trả lời Tề Cam, đi thẳng đến chỗ khán đài.
Nhận lấy bình nước trong tay Kiều Diệc Khê, ngón cái của cậu vừa xoay theo, một tay đã vặn được nắp bình nước.
Bởi vì động tác quá nhanh, còn có vài giọt nước rơi xuống.
Kiều Diệc Khê ngửa đầu, nhìn vậy là đủ rồi.
Không lâu sau, có người ở giữa sân gọi Chu Minh Tự: "Chu Minh Tự, cậu lại đây một lát!"
Chu Minh Tự lau gương mặt đầy mồ hôi, đi đến giữa sân.
Cậu đi chưa được bao lâu, vị trí bên cạnh Kiều Diệc Khê lập tức bị một người khác chiếm lấy.
Tề Cam tranh thủ mỗi một thời cơ để đến bên người cô, lúc này không có Chu Minh Tự, trong lòng càng thả lỏng hơn.
"Có thể lấy giúp tớ chai nước không em gái tiên nữ?"
Kiều Diệc Khê ngẩn ra vài giây, chỉ vào chính mình: "Tớ sao?"
"Đúng vậy, nếu không thì gọi ai," Tề Cam nói, "Nước ở bên chân cậu."
Cô vừa cúi đầu nhìn, quả nhiên có thùng lớn đựng mấy chai nước ở bên cạnh, nên rút một chai từ trong ra đưa cho Tề Cam.
Tề Cam vặn nắp ra uống một ngụm lớn, sau đó hỏi cô: "Cậu còn nhớ tớ không?"
Cô chần chờ lại phòng bị, khẽ gật đầu.
Nhớ sơ sơ, nhưng ấn tượng không sâu.
"Lần đầu tiên cậu gặp tớ có lẽ là trong lần liên hoan kia?" Cậu cười hì hì.
"Đúng…… Vậy."
"Không phải lần đầu tiên tớ gặp cậu, là đêm tiếp đón tân sinh viên trong trường," Tề Cam lưu loát như nắm trong lòng bàn tay, "Cậu trượt ván, còn kéo đàn violon."
"Lúc ấy tớ cảm thấy, a……"
Chu Minh Tự và Trịnh Hòa đang nghe huấn luyện viên dặn dò việc cần làm sau khi luyện tập, ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua bên kia, chân mày nhăn lại, khó chịu đến mức như có thể kẹp chết một con chuồn chuồn.
Trịnh Hòa vỗ vai Chu Minh Tự: "Làm gì vậy, biểu tình nghiêm túc như vậy."
Chàng trai thu lại ánh mắt, giọng nói trầm thấp: "Tề Cam ngồi lên quần áo tôi."
Quả nhiên, Trịnh Hòa nhìn về phía bên kia, Tề Cam này không biết sao xui xẻo ngồi trên vị trí để quần áo của Chu Minh Tự.
Con người Chu Minh Tự này cậu rõ ràng, giày bị đạp một chút cũng muốn vứt, quần áo nhăn một chút đều cảm thấy phiền phức.
Sau đó huấn luyện viên nói chuyện với từng người một, Trịnh Hòa là người đầu tiên, vừa nói xong liền hoả tốc đi khỏi, nhanh chân chạy đến chỗ khán đài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!