Chương 21: (Vô Đề)

Ngủ một mạch đến buổi chiều, lúc này Kiều Diệc Khê mới chậm rãi tỉnh táo lại.

Xoa xoa đôi mắt, cô nhìn thấy băng keo cá nhân dán vào chỗ được tiêm trên tay mình, ngồi tại chỗ hoảng hốt vài giây.

Hình như cô vừa phát sốt……?

Ký ức không rõ ràng lắm, cô nhanh chóng giơ tay lên sờ trán, may mắn sau khi tiêm đã hạ sốt, nhiệt độ bây giờ là bình thường.

Chỉ là trọng lượng trên người hơi khác thường, Kiều Diệc Khê đẩy chăn và quần áo khoác lên người sang một bên, xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường.

Xốc một cái chăn lên còn có một cái khác, lại tiếp tục kéo, còn một tầng ——

Cô vậy mà lại đắp ba lớp chăn dưới thời tiết nóng ba mươi độ??

Phòng cô có một cái cái chăn, nhiều chăn như vậy chắc không phải do cô cướp lại đây chứ, chắc là mẹ Chu đã thêm vào.

Ra khỏi cửa phòng, phòng khách và phòng bếp đều trống rỗng, chỉ có Há Cảo ở trên nhà cây ngoài ban công nhảy nhót tung tăng.

Kiều Diệc Khê mở cửa ban công, Há Cảo lập tức vọt tới bên chân cô cầu xin sờ sờ, cô vừa nựng mèo, vừa gọi thức ăn ngoài.

Bởi vì trước đó đã tiêm qua, bây giờ trong khoang miệng vẫn còn sót lại chút vị đắng, vừa lúc trên bàn có hộp kẹo chanh, cô mở ra lấy một viên cho vào miệng.

Không lâu sau, mẹ Chu đi làm về xách theo một túi đồ ăn bước vào nhà.

Lúc mở cửa ra nhìn thấy cô, mẹ Chu có chút kinh ngạc: "Sớm như vậy đã tan học về rồi?"

Cô cũng hốt hoảng như bà vài giây, lúc này mới nói: "Hôm nay con không đi học."

"A? Sao không đi học?"

"Buổi sáng phát sốt."

Thoạt nhìn thì mẹ Chu hoàn toàn không biết gì cả, bà nhanh chóng thả bao nilon trên tay xuống rồi đến gần dò thử nhiệt độ cơ thể cô: "May là bây giờ không sốt nữa, đi bệnh viện rồi sao?"

"Giống như…… Tiêm thuốc?" Cô nhìn lỗ kim trên tay, "Con cũng không nhớ rõ."

Mỗi lần cô phát sốt đều rất mơ hồ, thường thì không nhớ những gì đã xảy ra, không biết bản thân lúc đó đã làm gì.

Đúng lúc ổ khoá cửa lại vang lên, là Chu Minh Tự đã quay trở lại.

Mẹ Chu quay đầu nhìn, "Đi học rồi sao?"

Chàng trai thấp giọng ừ một tiếng.

Mẹ Chu: "Con không đi với Diệc Khê sao?"

Chu Minh Tự: "Cậu ấy phát sốt, lúc con đi không gọi cậu ấy."

Kiều Diệc Khê chớp mắt nhìn qua đó: "Vậy…… Là cậu mời bác sĩ giúp tớ sao?"

Chu Minh Tự gật đầu, nhìn vào mắt cô, "Phép cũng xin giúp cậu rồi."

Nếu bác sĩ đã đến nhà khám bệnh xong xuôi, cơn sốt của Kiều Diệc Khê cũng đỡ hơn rồi, mẹ Chu liền nói, "Vậy mẹ đi nấu cơm, cơm nước xong thì Diệc Khê nghỉ ngơi sớm một chút, có lẽ ngày mai sẽ khỏe lại."

Vào ngày hôm sau đúng là cô đã khỏe hơn rất nhiều, lúc đồng hồ báo thức vang lên thì cô cũng đúng giờ rời giường, lúc mở cửa cũng là lúc gặp Chu Minh Tự đang đi ra ngoài.

Chàng trai vừa rửa mặt xong mang lại cảm giác sạch sẽ và sảng khoái, con ngươi đen đến mức như đang tỏa sáng, sợi tóc ướt đẫm, hormone dồi dào tỏa ra bên ngoài.

Cô sờ vào gáy mình, chạy nhanh như bay vào toilet đánh răng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!