Chương 17: (Vô Đề)

Kiều Diệc Khê xoa xoa mũi, không quên hỏi cậu: "Sao cậu biết lái motor?"

Lần trước đưa cậu đi họp lớp, cậu còn nói không biết lái —— chẳng lẽ lừa cô?

Chu Minh Tự trả lời rất nhanh: "Học qua."

"Học qua?" Suy nghĩ của cô chợt hoảng hốt, "Là mới đây sao, cậu học cái này để làm gì?"

"Cảm thấy cần thiết," cậu nhìn cô từ kính chiếu hậu, "Ngồi vững chưa?"

Cô đang muốn nói nếu không thì cô lái cũng được, nhưng nghĩ đến câu "cảm thấy cần thiết" kia của chàng trai, lại giống như lĩnh hội được việc gì đó.

Loại người ngay cả chơi game cũng là người đầu tiên xông lên chiến đấu giống như cậu, có lẽ là không có cách nào thoải mái ngồi ghế sau xe của con gái.

Có lẽ trong suy nghĩ của cậu, chuyện che mưa chắn gió như thế này đều là việc mình nên làm, như vậy mới giống đàn ông.

Nghĩ đến đây, cô thu lại câu sắp nói kia, một tay đỡ dưới đệm ngồi, một tay nắm chặt quần áo cậu.

"Ừm, xong rồi, cậu lái đi."

Cùng với tiếng khởi động vang lên, motor xông ra ngoài theo quỹ đạo.

Kỹ thuật lái xe của cậu cũng rất hoang dã, tác phong giống y như trong trò chơi, nhanh như chớp cứ thẳng tiến không chùn bước, mỗi chiếc xe trong phạm vi tầm mắt đều bị cậu vượt qua, Kiều Diệc Khê còn cho rằng cậu đang đua hạng —— hướng đến vị trí số 1.

Chiếc xe của Thư Nhiên cũng theo sát bọn họ, sau khi Kiều Diệc Khê xuống xe không bao lâu, Thư Nhiên ôm bụng đi về phía cô.

"Tớ ngồi đến sắp nôn rồi, cho hỏi hai người bọn họ đang lái motor hay đang đua xe?"

Thư Nhiên thấy sắc mặt của cô vẫn tự nhiên như cũ, hỏi cô: "Cậu không cảm thấy hơi chóng mặt, hơi buồn nôn?"

"Không mà." Kiều Diệc Khê đỡ Thư Nhiên, nghiêm túc cảm nhận tín hiệu cơ thể truyền đến.

"Tớ cảm thấy khá kích thích."

"……"

Sau khi về phòng ngủ, Hướng Mộc chống cằm nhìn ra ngoài thở dài, "Tra nam lại tìm tớ."

"Sao nào, rốt cuộc cũng trả tiền rồi sao?"

"Không, anh ta nói có thể trả góp không, mỗi ngày trả một ít."

Thư Nhiên vừa đặt balo xuống vừa mắng: "Không phải chứ, người này bị bệnh sao, trả tiền còn phải để người khác thúc giục, trả góp thì thôi đi, bây giờ còn muốn trả góp theo ngày? Cậu bảo anh ta nằm mơ đi, chỉ có trong mơ mới có chuyện tốt như vậy."

Kiều Diệc Khê: "Anh ta muốn trả góp bao nhiêu ngày?"

Hướng Mộc nhìn vào di động, một lần nữa lên tiếng xác nhận: "365 ngày."

Nguyễn Âm Thư tính toán một chút: "Năm ngàn tệ trả trong một năm, bình quân một ngày trả mười ba tệ bảy."

"……………………"

"Tớ mẹ nó một cú đá bay đầu chó của tra nam ——" Thư Nhiên chống nạnh, "Anh ta không ngại phiền thì chúng ta còn ngại phiền, hơn nữa, một ngày lấy lại hơn mười tệ kia thì phiền cỡ nào chứ, đều là chút tiền lẻ."

"Vậy chắc chắn rồi, năm ngàn một lần và năm ngàn một năm khác biệt rất lớn."

Kiều Diệc Khê: "Cậu đừng đồng ý với anh ta, cứ nói cho anh ta trả một lần trong vòng nửa năm."

"Nếu anh ta không đồng ý thì sao?" Hướng Mộc cầm di động buồn rầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!