Chu Minh Tự không lên tiếng, chỉ dựa vào khung cửa nhìn cô.
Cậu cũng hơi hiểu ý của cô rồi, hôm nay ba Kiều mẹ Kiều đều không ở nhà, cô không muốn ngủ một mình cho lắm, cho nên chạy lên nhờ cậu giúp đỡ.
Chắc cũng giống như lần trước, muốn ở phòng dành cho khách.
Tuy rằng một nam một nữ ở chung với nhau dưới tình huống như vậy có hơi kỳ diệu, trong phòng còn cách bức tường, nhưng dù sao cũng là tình huống đặc biệt, cậu hơi khắc chế một chút, sẽ không ồn đến cô.
Chú ý một chút, chắc sẽ không nhìn thấy cái không nên nhìn, xảy ra tin đồn nhảm gì đó vượt quá giới hạn.
Kiều Diệc Khê ho nhẹ một cái, sửa lại lý do đùn đẩy.
"Cho nên tớ muốn nói, cậu có thể ——"
Yết hầu của Chu Minh Tự chuyển động một cái.
Kiều Diệc Khê: "Có thể cho tớ mượn mèo của cậu một chút không?"
"……"
?
Mèo??
Cô lặp lại lần nữa: "Bởi vì tớ không quen với việc không ai ở cạnh tớ, muốn nói chúng ta ở rất gần, thoạt nhìn Há Cảo cũng khá thích tớ, cho nên cậu có thể cho tớ mượn nó không, để nó ở cùng tớ một đêm?"
"Sáng mai cậu tỉnh thì tớ lập tức trả nó, tớ bảo đảm."
Chu Minh Tự: "…………"
Thấy vẻ mặt của cậu không đúng lắm, lại luôn trầm mặc, cô nhỏ giọng thăm dò: "Cậu không muốn sao?"
Lúc này cậu mới hồi phục tinh thần, nhàn nhạt nói: "Không phải."
Chính là cảm thấy vừa nãy tự mình suy nghĩ nhiều như vậy, giống như đứa ngốc.
Cậu xoay người đi về phía ban công, "Mèo có thể cho cậu mượn, nuôi bao nhiêu ngày đều được, hết thức ăn thì đến chỗ tôi lấy."
"Được," cô ở phía sau nhỏ giọng cảm ơn, "Đúng là làm phiền cậu rồi."
"Không phiền."
Chỉ là cô ngập ngừng muốn nói lại thôi chậm rì rì không vào trọng điểm, làm cho não bộ của cậu nhảy ra vở kịch sống chung, khá phiền phức.
Chu Minh Tự bỏ Há Cảo đang nhảy nhót trên nhà cây vào lồng sắt, sau đó đưa lồng sắt cho Kiều Diệc Khê.
"Ban đêm nó có thể ồn."
"Không sao, có cái ở bên cạnh tớ là tốt rồi, không đến mức để tớ quạnh quẽ một mình." Giống như nghĩ đến gì đó, cô lại hỏi, "Hôm nay bác và dì cũng không có nhà sao?"
"Ừm."
Cô hơi nâng mí mắt, con ngươi chìm trong ánh sáng, "Vậy cậu ngủ một mình…… Không sợ sao?"
Vốn vẫn còn cảm xúc có mấy vạch đen trên mặt nhưng đột nhiên vào lúc này lại tiêu tan hết, Chu Minh Tự bị những lời này của cô chọc cười, bất đắc dĩ thấp giọng nhắc nhở cô.
"Kiều Diệc Khê, tôi là đàn ông."
Không có đàn ông nào sẽ sợ phải ngủ một mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!