Đinh tra nam bị hỏi đến ngây ngốc, trong lúc nhất thời không tìm được lời gì để nói, chỉ ngơ ngác nhìn Kiều Diệc Khê.
Đột nhiên chỗ ngồi bên cạnh vang lên tiếng cười, mang theo cảm giác từ tính như có như không của giọng cười, hơi trầm thấp.
Chu Minh Tự cười đến lồng ngực hơi run theo, cậu cong môi, hình như còn muốn vỗ tay.
"Nói hay lắm."
Kiều Diệc Khê không nghĩ rằng cậu cũng ở gần đây, sửng sốt hai giây, sau khi lựa chọn giữa chào hỏi trước hay là giải quyết việc chính trước, cô chọn vế sau, sau đó lại nhìn sang Đinh Huyền.
"Đừng nói những lời khác nữa, tình cảm có thể lau sạch, nhưng thiếu tiền thì không được."
"Khi nào trả tiền, chàng trai thủy tinh?"
Đinh Huyền không biết vì sao bản thân lại có thêm loại biệt hiệu này, nghe có chút chói tai, nhưng cũng không có lý do gì để phát giận, đành phải nghẹn một hơi ở cổ họng.
"…… Anh không phải loại người như vậy, trên tay dư dả anh sẽ trả mà."
Cô gật đầu, đứng một bên xé tờ giấy, sau đó đẩy giấy và bút qua: "Vậy viết giấy nợ trước."
Thủy tinh tra nam lập tức nhíu mày: "Chắc không cần đâu?"
"Tất nhiên là cần rồi," cô nhẹ nhàng nâng mi mắt lên, "Không phải anh nói, làm đàn ông phải có trách nhiệm sao?"
"……"
Chu Minh Tự không uống cà phê nữa, hứng thú nhìn cô "chủ trì chính nghĩa".
Thủy tinh tra nam: "Không phải, em tin anh, cũng học cùng một trường, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, anh nhất định sẽ trả số tiền này. Nhưng viết giấy nợ cũng quá lỗi thời rồi, làm ra vẻ khách sáo như vậy thì ngại biết bao nhiêu."
Thư Nhiên: "Ngài nói xem có trùng hợp hay không, hôm nay chúng tôi muốn chơi đồ cổ."
Kiều Diệc Khê nghĩ nghĩ, săn sóc lên tiếng: "Không viết giấy nợ cũng được, ngày mai tôi đi đăng ký tài khoản trên diễn đàn trường, cứ gọi là "hôm nay Đinh Huyền trả tiền chưa nè", sau đó ngày ngày đăng bài: [ Không có ]. Check
-in đến khi nào anh trả tiền mới thôi, anh thấy sao?"
Làm một tên thủy tinh tra nam, nhưng là tên thủy tinh tra nam có sĩ diện, Đinh Huyền tất nhiên cảm thấy chẳng ra gì.
"Không thể khoan dung thêm chút sao?"
"Chúng tôi chưa đủ lương thiện sao, tiền lãi cũng chưa thu mà, nếu không thì tôi tra thử lãi suất ngân hàng?" Kiều Diệc Khê vờ như muốn lấy di động ra, "Anh một hai đòi trả tiền lãi thì, thẻ ngân hàng của Hướng Mộc cũng không ngại."
Hướng Mộc vô cùng săn sóc: "Tôi cũng không ngại."
Càng nói càng không thắng, Đinh Huyền bất đắc dĩ thở dài, đành viết giấy nợ, trốn tránh nói: "Dấu tay không cần ấn đâu nhỉ? Chỗ này không có mực đóng dấu."
Kiều Diệc Khê thuận theo tình thế: "Không sao, tôi có mang theo son môi không dùng."
"………………"
Thu lại giấy nợ, còn chụp tấm ảnh để dự trù, lúc này mấy người bọn họ mới rời đi.
Thấy các cô xoay người, Đinh Huyền cúi đầu nhổ nước bọt, mắng câu thô tục.
"Không thu lãi với anh thì cười trộm đi, bớt đứng đó mắng người." Ngón tay Thư Nhiên chỉ qua đó, híp mắt.
"Loại người như anh, khỏa thân vay tiền cũng không vay được năm ngàn."
///
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!