Chương 12: (Vô Đề)

Sau khi MC giới thiệu chương trình, Kiều Diệc Khê cũng đặt xong cây đàn, nhìn thoáng qua bên cạnh.

Ca sĩ dự bị đứng ngay bên người cô, chắc cũng vừa biết tình huống ngoài ý muốn kia, cho nên nhìn thấy cô cũng không bất ngờ lắm, chỉ gật đầu, ý bảo cô có thể bắt đầu.

Cô nhìn lướt qua bản nhạc, đè xuống sự khẩn trương mà hoàn cảnh xa lạ đem tới, nhắm mắt, cây vĩ lướt nhẹ qua dây đàn ——

Chu Minh Tự đứng ở vị trí này, là một góc độ hoàn hảo để thưởng thức.

Cô gái hơi ngẩng đầu, chiếc cổ thon dài, làn da tinh tế, trắng nõn dưới ánh đèn, môi hồng, giống như búp bê chỉ được bày bán trong tủ kính.

Tóc dài buông lơi một bên, khuỷu tay nâng cao, cây đàn được đặt trên làn váy màu tím nhạt trải trên sân khấu, làm cho những nếp gấp váy bung xõa không theo quy luật.

Cô rất hợp với màu tím của cảnh tượng lúc này, ôn nhu, lại mang theo một loại lịch sự tao nhã thần bí.

Cậu không nghe hiểu cô có đàn hay hay không, chỉ cảm thấy những nốt nhạc tuôn ra ngoài vô cùng dễ nghe, hoàn toàn không thể phát hiện ra cô là người cứu nguy năm phút trước.

Khán giả ngồi ở hàng ghế phía trước cũng phát hiện ra chút manh mối.

"Ai, đây là người vừa chơi ván trượt kia sao?"

"Tôi cũng cảm thấy giống, nhưng không dám nói……"

"Là cô ấy là cô ấy, sợi dây màu ở bím tóc, có nhìn thấy không!"

"Một người gánh hai tiết mục? Này cũng quá trâu bò rồi ha ha ha ha."

Đám sinh viên năm ba xem náo nhiệt cũng bắt chước vỗ tay cảm thán: "Cả sân khấu MVP chính là cô ấy, đây là học muội quý báu gì thế này."

Sau khi đoạn diễn tấu hơn mười giây trôi qua, Kiều Diệc Khê chậm rãi dừng lại, một lần nữa đem sân khấu trả lại cho ca sĩ.

Tình cờ gặp phải tình huống này, cô cũng xem như là làm người tốt việc tốt để tích góp chút nhân phẩm cho bản thân.

Lúc ca sĩ trình diễn bài hát, cô cũng ở bên cạnh đong đưa nhẹ nhàng theo tiết tấu, sau khi cả bài hát kết thúc mới xách làn váy rời khỏi chỗ đó.

Trước khi lên sân khấu không có giày cao gót cho cô mang, dưới tình thế khẩn cấp kia, cô đá văng đôi giày thể thao dưới chân, để chân trần bước lên sân khấu.

Nhưng may mắn thay, toàn bộ quá trình đều ngồi trên ghế, nên cô ở trên sân khấu cũng không xảy ra vấn đề gì.

Nhưng lúc xuống bậc thang thì có hơi loạng choạng, cô phải cố gắng kiễng gót chân để tránh dẫm phải mấy đồ vật như cây đinh, còn phải xách váy nhìn đường đi dưới chân.

Lúc xuống bậc thang cuối cùng, có người vội vã thúc giục, mắt cá chân của cô hơi mềm, lập tức lảo đảo sang phía bên cạnh hai bước.

Bất chợt có đôi tay kịp lúc nâng khuỷu tay cô lên.

Kiều Diệc Khê dựa vào mùi hương quen thuộc, ngửi mùi hương liền biết Chu Minh Tự, vừa ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên không sai.

Cô đứng thẳng người, mỉm cười nhìn cậu.

"Cậu vừa nãy luôn ở dưới đài xem sao?"

Cậu gật đầu, đầu mày nhẹ nhàng nhếch lên: "Đúng là nhìn không ra là lên ngay lúc đó."

Biểu diễn hoàn toàn không lấn áp người khác, lại còn ở một bên tăng thêm độ hấp dẫn cho sân khấu.

"Đây là đang khen tớ?" Cô rất hưởng thụ, nghiêng nghiêng đầu, "Sau này lúc chơi game nếu cậu cũng có thể cho tớ khẳng định như vậy thì tốt rồi."

Cô, một con gà mờ chất lượng tốt có một ước muốn, một người chơi dở muốn xưng bá game PUBG.

Cậu cười, cũng thuận theo lời cô lên tiếng: "Cậu chơi trò chơi cũng khá tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!