Edit: Dờ
Tần Sấm dành ra nửa ngày để đi mua cho Thu Thu hai bộ quần áo và đồ dùng trên xe. Ra ngoài ăn cơm, Thu Thu vẫn cứ bẽn lẽn như trước, hai người trao đổi cực kỳ khó khăn, đến nỗi Tần Sấm quyết định bỏ cuộc luôn.
Buổi tối cơm nước xong hai người xách đồ quay về, Tần Sấm và Thu Thu đi cạnh nhau, cảm giác cứ sai sai nhưng không biết sai ở đâu.
Thời gian bốc hàng sẽ là sáng sớm hôm sau, hai người dậy sớm đi gara lấy xe, dọc đường mặt Thu Thu cứ buồn rười rượi, chắc là do không muốn đi.
Tần Sấm cũng phát sầu, nói sùi bọt mép khoa chân múa tay đủ kiểu mà Thu Thu vẫn không hiểu.
Vị trí bốc hàng ở ngoại thành, xe lái vào trong nhà máy, bên trong đã có vài xe chờ sẵn. Các vị tài xế lái xe không quen nhau nhưng nói chuyện một hồi là thân thiết.
Tần Sấm coi như là người trẻ nhất trong cả đoàn xe, những người khác toàn trên dưới bốn mươi, mang theo cả người nhà.
Chỗ bốc hàng này xa nội thành, quán cơm gần nhất cũng cách đó gần mười phút đổi trạm xe bus. Rất nhiều người mang theo vợ lên xe, lắp thêm inverter và đem bình siêu tốc để tiện nấu cơm.
Tần Sấm không biết nấu cơm cho lên không lắp đặt inverter trong xe làm gì.
Nhà xưởng rộng rãi, vừa tới giữa trưa, lối đi nhỏ giữa đoàn xe có khói bếp lượn lờ bay lên, tiếng xào nấu xì xèo, dầu vào chảo dính nước bắn tung tóe ra ngoài.
Mùi đồ ăn thu hút Thu Thu, không phải cậu tham ăn, cậu bị thu hút vì các chị các bác bắt đầu chiên xào nấu nướng.
Thu Thu ngoan ngoãn đứng nhìn ở một bên.
Tuy hoàn cảnh thiếu thốn nhưng vẫn không làm khó được các cô gái, dùng nồi điện mini nấu cháo hoa, lại đem thịt khô và lạp xưởng từ nhà đi, mở thêm mấy món đồ hộp, một bữa cơm đơn giản ra lò.
Đám đàn bà lau mồ hôi trên trán, gọi chồng của các cô, Ăn cơm!
Ai cũng ngồi trước xe nhà mình ăn cơm, chỉ có Thu Thu ngốc nghếch đứng nhìn, cô gái thấy người lạ bèn hỏi: Dô, ai thế này?
Tạm biệt đám tài xế, Tần Sấm vô thức nhìn quanh tìm Thu Thu, không biết từ lúc nào Thu Thu đã chạy ra chỗ xe của nhà khác.
Nghe thấy giọng cô gái, Tần Sấm vội vàng nhận, Nhà tôi nhà tôi! Vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, anh nghĩ Thu Thu đói bụng nên đến nhìn người ta ăn, Thu Thu! Lại đây!
Thu Thu nghe thấy giọng Tần Sấm thì lập tức quay lại, chầm chậm chạy về bên anh.
Nếu Tần Sấm là người trẻ nhất trong đám tài xế thì Thu Thu còn nhỏ tuổi hơn. Mọi người xung quanh cũng bật cười, giống như nhìn thấy trẻ con nhà ai chạy ra đòi ăn vậy.
Cũng không biết là ai lên tiếng, Vợ cậu hả?
Hả? Tần Sấm bỗng nhiên thấy không đúng, tóc Thu Thu quá dài, ai cũng nhận nhầm cậu thành con gái, nhưng giờ chuẩn bị xuất phát rồi, không có thời gian mang cậu đi cắt tóc.
Mà cái vấn đề này cũng khó xử, nếu hai người không phải quan hệ nam nữ mà lại cùng ở trên xe thì không tốt lắm, anh lười giải thích Thu Thu là con trai, nói ra không chừng còn lằng nhằng hơn.
Tần Sấm nhìn trái nhìn phải,
"Tôi dẫn em ấy đi ăn cơm." sau đó quay lại nói với cậu, Đi thôi, Thu Thu.
Thu Thu túm góc áo Tần Sấm, không muốn đi, cậu chỉ cái bát của người ta. Tần Sấm dở khóc dở cười, Giờ đi ăn cơm đây.
Dứt lời lại định đi ra khỏi xưởng, Thu Thu sốt ruột không biết ý định của Tần Sấm, cậu túm cánh tay anh lôi về phía bàn cơm nhà người ta.
Trời ơi... Tần Sấm không nhịn được nữa, chạy tới trước bàn cơm nhà người ta quá mất mặt, anh bắt lấy tay cậu,
"Ăn cơm, đi ra ngoài ăn."
Vợ chồng nhà nọ cười hiền hòa, Ăn cùng nhau đi?
Tần Sấm không mặt dày đến thế, dù sao cũng không thân quen, anh nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!