Edit: Dờ
Đây là lần đầu tiên hai người tới nhà Tần Lệ sau khi được cô chấp nhận. Trên đường đi, Thu Thu vẫn không mấy yên lòng, cậu luôn hoảng hốt nhìn ra cửa sổ.
Tần Sấm liếc mắt nhìn cậu, lúc chờ đèn đỏ, anh mới tranh thủ bóp mũi Thu Thu,
"Vẫn sợ à? Ăn bữa cơm thôi, có ăn thịt em đâu."
Dù Thu Thu có nghe hiểu hay không cũng không quan trọng, giọng điệu của Tần Sấm khiến cậu yên tâm hơn nhiều.
Tần Lệ cũng phóng khoáng giống anh trai, đã chấp nhận Thu Thu rồi thì không dùng thái độ kỳ quặc đối xử với cậu nữa.
Vừa thấy Tần Sấm vào nhà, cô đang nấu ăn trong bếp liền gọi Thu Thu vào học.
Đã nhiều ngày Yến Dương chưa được gặp Thu Thu, nó rất nhớ cậu, Bác, bác...
Phòng bếp là nơi nguy hiểm với trẻ con, Tần Lệ trợn mắt đuổi nó ra ngoài,
"Đừng vào đây vướng tay vướng chân, đi ra ngoài cho mẹ!"
Bác... Yến Dương ôm rịt lấy chân Thu Thu như một con koala.
Thu Thu ngồi xuống bế nó lên, cậu vừa muốn học nấu ăn lại vừa muốn dỗ trẻ, khó xử nhìn Tần Lệ. Cô rất muốn đánh Yến Dương một trận, trẻ nhỏ chính là như vậy, lúc không có khách tới thì rất ngoan ngoãn, vừa có người tới là giở trò, ỷ vào việc mình không dám đánh nó trước mắt người khác.
"Đừng chiều nó, lớn đầu rồi mà còn đòi bế với chả bồng." Biết Thu Thu không hiểu, cô quay ra dạy bảo Yến Dương,
"Con không mệt nhưng người khác mệt, đừng gây phiền phức nữa đi!"
Thu Thu bế Yến Dương lùi ra sau một chút, bảo Tần Lệ cứ tiếp tục làm cơm. Món cay Tứ Xuyên vị rất nặng, khói bốc nghi ngút, cả phòng bếp đều tràn ngập mùi cay.
Yến Dương mở di động của Thu Thu lên, nằm bên vai cậu hỏi:
"Bác, mẹ con nói bác đang học viết chữ, bác học được bao nhiêu rồi?"
Yến Dương hiếu thắng, khăng khăng muốn so sánh với Thu Thu.
Nói với Yến Dương vài chữ cậu học được gần đây, nó đếm đi đếm lại thấy bác vẫn biết ít chữ hơn nó, đột nhiên cảm thấy tự hào đến lạ.
Thu Thu bế Yến Dương thì thầm to nhỏ phía sau, Tần Lệ biết Thu Thu không thể làm hai việc cùng lúc, thể là bảo cả hai cùng đi ra ngoài.
Mấy đứa nhỏ tầm bảy tám tuổi rất khiến người ta ghét, Yến Dương cũng sắp đến tuổi ấy, phiền hơn cả đứa em gái còn đang nằm trong nôi của nó.
Cũng may là Thu Thu rất kiên nhẫn, mặc cho nó đùa nghịch.
Yến Dương thích chơi trò dạy học, bảo Thu Thu ngồi xuống sofa. Nó mặc kệ bố và bác đang nói chuyện, chạy vào phòng lấy tệp thẻ học chữ ra.
Bác... Yến Dương trèo lên đùi Thu Thu ngồi, chỉ vào tấm thẻ chữ, Dưa hấu.
Thu Thu chớp mắt nhìn qua, sợ làm phiền Tần Sấm và em rể anh nói chuyện. Thầy giáo nhỏ Yến Dương không nghe thấy Thu Thu đọc theo thì nóng nảy, nó quay đầu lại thúc giục, Dưa hấu!
Rồi kéo di động của Thu Thu,
"Bác, sao không đọc theo con."
Dưa hấu... Thu Thu nhỏ giọng lặp lại.
Trẻ con cứ mỗi phút ra nghĩ ra trò mới, Yến Dương trèo xuống khỏi đùi Thu Thu,
"Bác, nhà con có dưa hấu, để con đi lấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!