Chương 45: (Vô Đề)

Edit: Dờ

Tắt video call, Trần Phi vẫn còn nghĩ mãi về chuyện giữa Thu Thu và Tần Sấm, buối tối hai người ngủ với nhau sao? Ngủ cùng nhau có làm chuyện gì không? Cậu ta không phải chưa từng biết tới đồng tính luyến ái, nhưng Thu Thu thật sự là đồng tính ư?

Hay là cậu bị Tần Sấm ép phải sống chung dưới một mái nhà?

Cậu ta muốn hỏi Thu Thu nhưng lại sợ mình chõ mũi vào chuyện của người khác. Cứ tưởng tượng tới khuôn mặt Thu Thu tươi cười với Tần Sấm, cảm giác ghen tị từ bốn phương tám hướng bao trùm lấy Trần Phi.

Đột nhiên bạn cùng ký túc xá hỏi,

"Ê, Trần Phi. Làm gia sư thế nào rồi? Là trai hay gái vậy? Bây giờ lại có người tiêu tiền để học tiếng Lào cơ đấy."

Loại ngôn ngữ thiểu số này ít người để ý, sinh viên bọn họ đều tìm việc làm thêm liên quan đến dịch vụ, muốn tìm một công việc đúng ngành học khó hơn lên trời.

Con trai... Lại còn là một cậu trai cực kỳ xinh đẹp,

"Không hơn kém tuổi chúng ta là bao, là người Lào muốn học tiếng Trung."

Thu Thu không biết tiếng Trung, ngay cả chữ Lào cũng không biết hết, cậu sống cùng một người đàn ông hơn mình nhiều tuổi.

Xâu chuỗi những thông tin này lại, kết hợp với hiểu biết thông thường của mình, Trần Phi không rét mà run.

Trừ mua bán người thì cậu ta không nghĩ ra được lý do nào khác. Thu Thu đẹp như vậy, nếu không phải bị ép thì sao có thể đi theo một người đàn ông bình thường như Tần Sấm.

Trí tưởng tượng của Trần Phi như ngựa thần lướt gió đạp mây. Ngày hôm sau gặp lại Tần Sấm, Trần Phi quyết định phải hỏi Thu Thu cho rõ ràng.

Nguyện vọng muốn học tiếng Trung của Thu Thu mãnh liệt hơn Trần Phi nghĩ rất nhiều. Cậu chủ động yêu cầu Trần Phi dạy một ít câu nói hàng ngày, cậu tình nguyện bỏ thời gian để học.

Thu Thu rất nghiêm túc thành khẩn nhìn Trần Phi, cho tới khi cậu ta gật đầu đồng ý thì mới chịu cúi đầu làm bài tiếp.

Dạy xong chương trình hôm nay, Trần Phi đồng ý với Thu Thu dạy thêm một số câu. Bài tập nhiều hơn hôm qua, dù sao thì qua cuối tuần, thứ tư mới có tiết tiếp theo.

Thu Thu làm hết bài tập của ngày hôm qua, chữ viết rất ngăn nắp quy củ, so với mớ chữ nguệch ngoạc của học sinh tiểu học thì ngăn ngắn hơn nhiều.

Đặc biệt là hai trang Tần Sấm, viết chi chít không chừa một kẽ hở.

Điều khiến Trần Phi bất ngờ là cậu ta lại thấy tức ngực khi thấy trang bài tập này, cậu ta xem xong rồi nói:

"Hôm nay dạy cậu viết tên mình, nhớ phải luyện cho tốt... Có vấn đề gì cứ tìm tôi, tôi đọc rồi sẽ trả lời."

Muốn học một ngôn ngữ mới thật nhanh thì quan trọng nhất chính là môi trường, Trần Phi đổi giao diện di động của Thu Thu thành tiếng Trung, lại nói:

"Nếu... nếu muốn luyện phát âm thì sáng trưa chiều tối lúc nào cũng được, cứ nhắn tin cho tôi, coi như làm bài tập đi."

Dục tốc bất đạt, nhưng Thu Thu thật sự muốn học thật nhanh, Trần Phi đành dùng cách này để khiến cậu mau chóng quen với tiếng Trung.

"Nói tiếng Trung với Tần tiên sinh nhiều vào.... Nói với tôi... cũng được..." Thầy giáo giao bài tập, Thu Thu nhất định sẽ hoàn thành thật tốt.

Sáng sớm hôm sau, chuyện đầu tiên Thu Thu làm sau khi thức dậy là lấy di động ra nhắn tin cho thầy giáo. Tần Sấm nhìn lưng Thu Thu, ngáp mấy cái rồi hỏi: Làm gì vậy?

Thu Thu chau mày nhìn Tần Sấm cầu cứu: Sấm ca...

Sao thế? Tần Sấm vội bò dậy, nhìn thấy trên di động của Thu Thu đang đánh dở chữ chào buổi sáng, dấu phẩy đang nhấp nháy như còn muốn tiếp tục, nhưng có lẽ là do vốn từ có hạn, cậu không biết nên gõ gì nữa.

Tần Sấm vừa dậy nên nóng tính, nén giận nói:

"Chậc, mới học hai tiết mà thầy giáo đã giao bài khó thế này rồi?"

Dứt lời, anh lấy di động của Thu Thu rồi đổi qua bàn phím viết tay muốn giúp cậu ăn gian. Thu Thu phát hiện ra có gì đó sai sai, lập tức cướp lại, chu môi trừng Tần Sấm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!