Chương 36: (Vô Đề)

Edit: Dờ

Từ lúc Thu Thu về Lào đến khi anh đi đón cậu, sau đó hai người ở lại Vân Nam thêm một hôm rồi thêm hành trình xe nửa ngày, thần kinh Tần Sấm vẫn không khi nào thả lỏng.

Giờ đây được ôm Thu Thu vào trong lòng, anh mới thấy kiên định hơn.

Thần kinh căng chặt một khi được thả lỏng thì sự mệt mỏi sẽ phát ra từ từng tế bào, anh chẳng suy nghĩ được gì nữa, môi lướt qua hai má cậu, cổ, rồi tới đầu vai.

Sự quý trọng nhân đôi, dáng vẻ vừa cẩn thận vừa nâng niu. Thu Thu ôm đầu anh, thoáng dùng sức cụng trán với anh.

Tần Sấm lưu luyến nhìn Thu Thu, ngại Thu Thu nhìn thấy hai mắt đỏ bừng của mình nên đành nằm ở đầu vai cậu, nhẹ nhàng thở ra.

Cuối hè nắng tới vừa vội vã lại vừa mãnh liệt, mấy trận mưa qua đi mà nhiệt độ vẫn không giảm, điều hòa trong xe chạy ro ro, phía ngoài thỉnh thoảng vọng đến vài âm thanh náo nhiệt.

Tiếng thở bên tai càng ngày càng khẽ, Tần Sấm dần thả lòng thân thể nằm xuống bên cạnh Thu Thu, đầu vẫn ngả lên hõm vai cậu.

Thu Thu rón rén vén rèm che ra, nương theo ánh sáng mà nhìn khuôn mặt Tần Sấm.

Lông mày nhíu chặt, hàng mi ướt sũng, mũi đỏ ửng lên. Thu Thu lại gần hôn môi anh, Sấm ca...

Ánh nắng đầu tiên chiếu vào xe, không gấp chuyện chở hàng, Tần Sấm đã tỉnh trước Thu Thu từ lâu.

Chiếc giường không đến nửa mét, hai người chen nhau nằm cả đêm không biết thay bao nhiêu tư thế, từ nghiêng mình ôm nhau ngủ, tới sáng nay thì Thu Thu nằm sấp trên ngực anh.

Mấy ngày trước quá nhiều chuyện dồn dập khiếnTần Sấm khó ngủ ngon được như bây giờ. Anh nhẹ nhàng đặt Thu Thu lại giường, còn mình thì ra khu phục vụ rửa mặt lấy nước ấm, mua bữa sáng mang về xe.

Lúc quay lại, Thu Thu còn đang ngủ say.

Khi xe về đến Lô Châu Tứ Xuyên, Thu Thu mới tỉnh lại, mơ màng bò ra ghế lái. Không cần Tần Sấm nhắc nhở, cậu tự lấy hộp đồ mở ra ăn.

Điều hòa thổi liên tục khiến đầu óc Thu Thu cứ bay bay, cậu ghé vào cửa kính nhìn phong cảnh bên ngoài, Tần Sấm liếc mắt nhìn cậu, Muốn mở cửa sổ hả?

Nghe thấy tiếng, Thu Thu mở di động để Tần Sấm lặp lại, Tần Sấm cười:

"Có muốn mở cửa sổ không?"

Thu Thu gật đầu lia lịa, anh lại nói:

"Vậy đừng ghé vào sát quá, để anh mở cho."

Điều hòa vừa tắt, cửa kính chầm chậm hạ xuống, làn gió nóng thổi vào khoang xe khiến nhiệt độ cơ thể dần trở nên ấm hơn, đầu óc của Thu Thu giờ mới có thể lặng xuống.

"Chiều là về tới Trùng Khánh, tối thì tới nhà thằng em rể anh ăn cơm luôn."

Lúc Thu Thu còn ngủ, Tần Sấm nhận được điện thoại của em rể nói sắp tới đầy tháng cháu gái, em gái và em rể rất sốt ruột muốn gặp Thu Thu, khăng khăng bảo Tần Sấm đến nhà họ ăn một bữa cơm.

Nói tới chuyện gặp người nhàTần Sấm, Thu Thu không hiểu sao thấy hồi hộp lạ thường, bàn tay nhỏ siết chặt lấy dây an toàn im lặng không lên tiếng.

Tần Sấm đợi hồi lâu không thấy Thu Thu đáp, anh hỏi:

"Thu Thu, sao không nói gì vậy?"

Thu Thu lắc đầu, cậu không biết nên nói gì, không biết người nhà anh có thích cậu không, người nhà Tần Sấm có biết cậu là con trai không?

Nếu biết Tần Sấm quen một thằng con trai, họ sẽ phản ứng thế nào?

Thấy Thu Thu cúi đầu, Tần Sấm cười nói:

"Không muốn gặp, hay là xấu hổ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!