Edit: Dờ
Mua di động cho Thu Thu là chuyện cấp bách, hôm sau Tần Sấm mang cậu ra ngoài.
Hai người vào một cửa hàng điện thoại, sau khi nghe nhân viên bán hàng chém gió giới thiệu một hồi, đừng nói Thu Thu, ngay cả Tần Sấm cũng ngớ người.
Di động của Tần Sấm chủ yếu dùng để liên lạc, thỉnh thoảng dùng để giải quyết vấn đề sinh lý, các chức năng khác rất ít dùng tới.
Thấy khách hàng có vẻ chưa hiểu, nhân viên hướng dẫn tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ,
"Anh muốn dùng thử không ạ?"
Vốn là mua cho Thu Thu, Tần Sấm nhận lấy chiếc điện thoại rồi đưa cho cậu, quay ra hỏi nhân viên,
"Di động này có phiên dịch được không? Phiên dịch tiếng Lào ấy."
"Đương nhiên là có chứ."
Nhân viên cẩn thận giải thích,
"Còn có thể chỉnh ngôn ngữ thành tiếng Lào. Mua cho em trai này dùng đúng không ạ? Để em chỉnh giúp anh."
Nhân viên chỉnh ngôn ngữ thành tiếng Lào, sau đó mở app phiên dịch ra,
"Anh cứ bấm vào đây là được, sau đó có thể chuyển đổi giữa tiếng Lào và tiếng Trung."
Đối với đồ công nghệ cao, Tần Sấm cũng thấy mới lạ, anh cầm điện thoại giống như cầm bộ đàm,
"Thu Thu, đói bụng chưa?"
Di động lập tức phát ra một giọng nữ máy móc, Thu Thu sửng sốt, sau đó lắc lắc đầu.
Ha! Tần Sấm hưng phấn như một tên ngốc, Đỉnh quá vậy!
Sau đó anh còn mua cho Thu Thu một cái dây điện thoại đeo lên cổ cậu, hai người về khách sạn chụm đầu nghiên cứu chiếc điện thoại mới mua.
Có điện thoại quả thật tiện hơn rất nhiều, lúc trước rất ít khi nghe Thu Thu mở miệng, giờ thấy cậu thao thao bất tuyệt xổ toàn tiếng Lào, Tần Sấm nghe mà thấy lạ.
Tần Sấm lưu số của mình vào máy Thu Thu, đặt quay số nhanh là 1, anh nhắc lại mấy lần, nói rằng chỉ cần cậu ấn 1 là có thể gọi cho anh.
Anh lại dùng app phiên dịch nói cho Thu Thu, lúc đi lạc thì có thể tìm người qua đường nghe điện thoại giùm.
Trở về Vân Nam đổ vật liệu xong cũng không đi Lào ngay được.
Trừ chuyện chờ xe thông quan ra thì còn phải chờ hàng, vừa lúc bọn họ còn phải ở Vân Nam thêm mấy ngày, Tần Sấm đem xe tới gara để trùng tu.
Lốp xe phải thay mới, phanh cũng cần chỉnh lại, nháy mắt đi luôn hai ba nghìn tệ.
A Lan vẫn cứ dáng vẻ đó, thấy Tần Sấm thì nhiệt tình hẳn lên, Về rồi hả? Sấm ca. Bất ngờ nhất chính là thằng nhóc kia vẫn đi theo Tần Sấm.
Thằng nhóc đó là Thu Thu, khô khan, lúc nào cũng im như thóc, ra ngoài một chuyến không những không gầy đi mà có da có thịt hẳn lên, khuôn mặt trắng trắng hồng hồng, mềm mại láng bóng, nhìn mà thấy thích.
Bất kể là nhìn vào quần áo ngăn nắp sạch sẽ hay chiếc điện thoại trên ngực cậu, ai cũng nhìn ra được Tần Sấm đối xử với cậu rất tốt.
Giao xe cho đám nhân công, Tần Sấm bị A Lan ngăn ở cửa,
"Lần này không vội đi nữa chứ?"
"Ừ, còn phải ở lại mấy ngày, không vội." Tần Sấm nắm tay Thu Thu theo thói quen, cậu phải ở trong phạm vi tầm mắt anh thì anh mới yên tâm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!