Chương 22: (Vô Đề)

Edit: Dờ

Thu Thu nhạy bén như một con thú nhỏ, cậu đẩy Tần Sấm rồi ghé vào kính xe nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy Lý Thuận lén lút chạy đi.

Tần Sấm đang chìm đắm trong say mê, bị Thu Thu bất ngờ đẩy một cái thì nằm ngửa ra giường, anh sờ sờ sau gáy, Tiếng gì vậy?

Nói xong cũng bò ra ghế lái nhìn thử.

Hai người dựa vào kính xe nhìn ra, không phát hiện cái gì lạ thường. Thu Thu muốn nói cho Tần Sấm rằng cậu thấy Lý Thuận lấm lét chạy đi nhưng không biết nói thế nào để anh hiểu.

Trong lúc cậu còn đang rối rắm, có mấy người mặc đồ rách nát cầm theo gậy gộc từ xa đi về phía này.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy đám kia hùng hổ đi tới, Tần Sấm khóa cửa xe lại không cho Thu Thu đi xuống.

Đám người kia càng đến gần thì hai người dần phát hiện ra bọn họ đi về phía xe của Tần Sấm, nhìn cách ăn mặc và ngôn ngữ thì hẳn là dân địa phương.

Đám người đó cầm gậy gộc đập lên kính xe, thậm chí còn tìm cách mở cửa xe ra.

Tuy cửa xe đóng chặt nhưng Thu Thu vẫn loáng thoáng nghe được bọn họ nói cái gì mà trộm đồ, đền tiền.

Tần Sấm không rõ tình huống nên càng muốn giữ Thu Thu ở trong xe không cho cậu lộn xộn. Thu Thu gấp đến độ toát mồ hôi, cổ tay bị Tần Sấm nắm chặt.

Quá quan tâm sẽ bị loạn, Tần Sấm quên mất Thu Thu là người Lào, nhưng cho dù có nhớ rõ thì anh cũng không dám để cậu xuống xe giằng co với đám người mang theo vũ khí này.

Âm thanh đập phá ngày càng lớn, Thu Thu sợ bọn họ đập hư kính xe, cắn một phát lên hổ khẩu bàn tay Tần Sấm. Anh bị đau thì kêu lên sợ hãi buông lỏng tay ra, Thu Thu liền mở cửa xe nhảy xuống.

Mấy thấy Thu Thu đã đi tới chỗ đám người kia, Tần Sấm thân là một người đàn ông làm sao có thể ngồi yên được nữa, cũng theo Thu Thu nhảy ra ngoài.

Thu Thu mở miệng hỏi, người Lào cầm gậy kia không ngờ trên xe lại có người nước mình, lúc này mới chịu mở miệng nói chuyện đàng hoàng.

Tần Sấm không hiểu một chữ nào, hai tay đặt lên hai đầu vai Thu Thu, anh cảm giác mình hơi lo lắng thái quá.

Thu Thu cuối cùng cũng hiểu được đầu đuôi, tảng đá giặt quần áo của nhà ai đó bị trộm mất, bọn họ đuổi một đường tới kho hàng ở đây.

Thu Thu là dân bản xứ nên biết thừa chiêu trò của đám người này, bần cùng sinh đạo tặc, có lẽ bọn họ đã chủ động vứt tảng đá vào chỗ này từ trước, ai lại trộm tảng đá giữa ban ngày ban mặt cơ chứ.

Chỉ đơn giản là thấy người nước ngoài nên ỷ vào bất đồng ngôn ngữ để lừa một chút tiền thôi. Rất nhiều tài xế nước ngoài không muốn gặp phiền phức nên sẽ vung tay cho một ít.

Giải thích rõ ràng là xong chuyện, ai ngờ Thu Thu vừa quay đầu lại thì thấy Lý Thuận lén lút nấp ở sau lốp xe cách đó không xa nhìn về phía này.

Thu Thu bực trong lòng mà không biết xả đi đâu.

Nếu không có mình ở đây, có lẽ Tần Sấm phải ngầm bồ hòn làm ngọt, bất kể là bị lừa tiền hay bị đánh thì cũng không phải chuyện nhỏ.

Tần Sấm đối xử tốt với cậu từ đáy lòng, cậu cũng muốn báo đáp anh. Cậu không có tài cán gì để giúp Tần Sấm, nhưng ít nhất cậu sẽ không để anh vô duyên vô cớ bị gây khó dễ.

Không biết Thu Thu đã nói gì với đám người Lào này, bọn họ cầm gậy gộc quay lại phía sau, Tần Sấm đang định đuổi theo nhìn cho rõ thì Thu Thu ôm lấy cánh tay anh.

Chuyện gì vậy?

Tần Sấm không hiểu chuyện gì xảy ra, tò mò muốn đi ra xem trò vui.

Không muốn để Tần Sấm biết những suy nghĩ trong lòng mình, Thu Thu liếm liếm môi, giữ chặt không cho anh đi.

Đột nhiên nhớ ra hai người còn đang ăn mì dở, Tần Sấm vỗ đầu nói, Đói bụng hả.

Chuyện tới nhanh mà đi cũng nhanh, Tần Sấm không nghĩ nhiều nữa, cùng Thu Thu trở lại xe.

Ăn mì xong hai người lại dính lấy nhau mà ngủ. Sau khi quặng được xếp lên xe xong xuôi, Tần Sấm xuống xe ký đơn hàng rồi chuẩn bị xuất phát, thấy Lý Thuận mặt mũi bầm dập đứng giữa đoàn xe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!