Chương 7: Hoàn

NGOẠI TRUYỆN: NINH DỊCH

Đã hai năm từ khi tôi mang Ninh Hàm tới Rumani.

Tôi thông qua weibo của Nguyên Nguyên biết được cô ấy đã sinh con.

Là một bé gái, đôi mắt to tròn đen nhánh, khi cười rộ lên rất giống cô ấy.

Người đàn ông tên Nghiêm Thần chắc rất yêu thương cô ấy.

Như vậy thật tốt, cô ấy có thể quên đi tổn thương mà tôi và Ninh Hàm gây ra.

Kết quả kinh doanh của công ty hai năm trước không tốt, hơn nữa trước đó còn có một hạng mục phải dừng lại khiến hàng hóa bị tồn kho không bán ra được, rơi vào đường cùng, tôi liên hệ với một người thân ở Châu Âu làm máy móc xuất khẩu, rồi chuyển tới nơi này.

Rất nhiều người cho rằng tôi sợ dư luận thương tổn Ninh Hàm, mới dẫn theo nó ra nước ngoài.

Nhưng chỉ có tôi biết mình đang nghĩ gì.

Sự kiện Thi Nguyên là na./n nhâ/n nhưng lại bị vu oan bạ/o lự/c họ/c đườ/ng đã trở nên phổ biến trên mạng, rất nhiều người đã khiếu nại lên Sở giáo dục, cho rằng đây là hành vi của giáo viên vì thiên vị con gái mình mà gây nên, người như vậy không có khả năng giáo dục tốt cho con cái họ.

Vì xoa dịu sự phẫn nộ của dư luận, mẹ tôi, với tư cách là giám đốc điều hành và phó hiệu trưởng bất đắc dĩ phải nhận lỗi và xin từ chức.

Cái gọi là gia đình học giả có học sinh trên khắp thế giới, cuối cùng lại bị hủy hoại bởi sự ích kỷ của mình.

Tôi đưa ra ý kiến muốn cùng Ninh Hàm xuất ngoại, nó tìm mọi cách chống đối, thậm chí còn chạy đến nhà vị hôn phu cũ để lẫn trốn.

Cuối cùng là cha của vị hôn phu cũ đưa nó trở về, sắc mặt muốn tệ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Có những lời nói không nói ra, nhưng cũng đủ làm người ta xấu hổ.

Tôi chưa từng gặp qua tình huống như thế, chỉ có thể cười nịnh nọt tiễn ông ấy về.

Trước đây tôi yêu thương Ninh Hàm biết bao nhiêu cho đủ.

Ngày đó lại tát nó một cái thật mạnh, "Mày còn muốn anh mất mặt đến cỡ nào nữa!"

Ngày lên máy bay, Ninh Hàm không để ý hình tượng mà khóc lớn, "Anh, em biết sai rồi, em biết sai rồi…… Anh đừng bắt em đi, em không muốn xa A Vũ."

Ba mẹ tôi đều không muốn để Ninh Hàm tiếp tục ở trong nước.

Huống chi Thi Nguyên càng không muốn nhìn thấy tôi và nó.

Tôi chỉ muốn thỏa mãn nguyện vọng này của cô ấy.

Ở Rumani người Hoa không nhiều lắm, tính tình Ninh Hàm ngày càng trở nên quái gở.

A Vũ đã trở thành trụ cột tinh thần của nó.

Lúc mới bắt đầu, hai người thường gọi video, nó mỗi ngày đều chờ hắn ta gọi cho mình.

Nửa năm sau, Lư Hách Vũ chặn phương thức liên lạc của nó.

Tin tức kết hôn cũng truyền tới, trụ cột tinh thần của Ninh Hàm sụp đổ.

Nó khóc lóc, cầu xin tôi cho nó về nước tìm hắn ta.

Chỉ mới mấy ngày, nó đã gầy một vòng.

Cũng trong khoảng thời gian đó, người bạn duy nhất ở nơi này của nó không biết từ nơi nào nghe được chuyện nó bắ/t nạ/t người khác, còn xem được video trên mạng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!