Editor: Min
Beta: Tanya Vu
—
Giản Dật ném bút đi xoa xoa trán, đi đến bên bàn máy tính ngồi xuống, lên trang Tấn Giang, mua chương mới nhất của <<Ám Dạ>>.
Sau khi đọc xong, ngón tay anh khẽ gõ mặt bàn, khẽ cau mày lại, tác giả truyện tranh Ngục Tự?
Bộp bộp bộp bộp: Sao có cảm giác tác giả truyện tranh Ngục Tự gì gì đó nhất định là có điều gì mờ ám.
Vạch trần đáp án: Kịch bản, chắc chắn là kịch bản, Ngục Tự không phải là Ngạn Thanh đó chứ? Hoặc không thì Ngục Tự chính là hung thủ, hoặc là Ngạn Thanh cùng một giuộc với Ngục Tự?
Merry me: Ngạn Thanh thích Tần Việt à? Mua bánh kem cho cô ấy? Bánh kem bị hạ độc rồi….
……
Một đóa hoa nhỏ: Chỉ có mỗi tui nhận ra đại đại dùng tới tác giả truyện tranh luôn rồi, đây còn không phải là Nhất Thanh sao?
Khúc thủy lưu thương: +1, tác giả đưa Nhất Thanh vào trong tiểu thuyết của mình, lại còn vào thời điểm mấu chốt, có phải là vì thầm mến Nhất Thanh lâu như vậy rồi nhưng không chiếm được cũng không được đáp lại, thành ra thẹn quá hóa giận rồi không?
20439575: đồng ý với lầu trên, có một cảm giác không lành, Nhất Thanh nằm không cũng trúng đạn.
Vương giả ồn ào: này là Tần Việt muốn phát sinh gì đó với Ngạn Thanh à?
Bộp bộp bộp bộp: lầu trên sai rồi, đọc hết mấy truyện khác của tác giả này thì hẳn là sẽ đoán được, đây không phải là tình tiết có gian tình đâu, đây là đang tung ra tuyệt chiêu, chắc là sắp đến kết cục rồi….
………..
Giản Dật suy tư trong chốc lát, lại cầm điện thoại đi ra ngoài, "Cố Hằng….."
"Ở đây…." Sau sô pha truyền đến một âm thanh yếu ớt, "Ở đây này…."
Giản Dật đi qua, nhìn thấy người đang nằm liệt trên sô pha với vẻ mặt mệt mỏi, nhíu mày, "Muốn ngủ thì lên giường nghỉ ngơi một lát đi."
Cố Hằng xua tay, "Xong việc sớm siêu sinh sớm, mỗi tháng đều có mấy ngày như vậy ấy mà…."
"Mỗi tháng có mấy ngày như vậy, cậu cho rằng đó là dượng cả(*) à?" Một người đàn ông có vẻ ngoài thanh tú bưng một tách cà phê đi đến.
(*)Từ lóng chỉ kinh nguyệt ở Trung Quốc là "dì cả", ở đây là trêu Cố Hằng "đến ngày"
"Tề Thành, cậu mới là dượng cả đấy." Cố Hằng ném cái gối ôm qua, đi thẳng đến lấy tách cà phê trong tay Tề Thành đi, Tề Thành trợn trừng mắt, "Cố Hằng, mụ nội cậu…."
Một bàn tay duỗi đến chộp lấy gối ôm, lạnh giọng bảo, "Hai người các cậu có thể câm miệng đi không."
"Đù…." Cố Hằng khinh thường liếc mắt nhìn người nọ một cái, "Lão đại, em nói anh nghe, hôm nay Hứa Viễn lại mới đuổi thêm một người của nhà xuất bản đó, nghe đâu còn là một cô gái nhỏ nữa, em ở bên trong có nghe thấy, Hứa Viễn chỉ nói có hai câu, tìm ai? Nhà xuất bản? Sau đó đóng sầm cửa lại luôn, thế này thì về sau những cô gái của nhà xuất bản đó có thể liên hợp lại đá bay thằng nhãi Hứa Viễn này xa tám mét quá."
"Vậy à? Nếu nói như cậu, vậy sau này có mấy cô gái nhỏ đến, đừng để cho Hứa Viễn mở cửa nữa, Hứa Viễn nó bị bệnh, đâu phải cậu không biết." Tề Thành chen mồm vào.
"Ai mà quản được nó, cậu nói xem có một cô gái nhỏ đến thì tốt biết bao nhiêu, bưng trà rót nước, còn được ăn no, được ngắm đã mắt, chỉ vì thằng nhãi Hứa Viễn nó ngứa mắt, cậu nói xem có phải xu hướng giới tính của nó có vấn đề không?" Cố Hằng liếc mắt lên xuống đánh giá một hồi, sờ sờ mũi, "Bé Viễn, em nói xem không phải em thật sự…."
Cố Hằng khoanh tay trước ngực, bày ra dáng vẻ rất sợ hãi, "Tôi sợ quá đó…."
Hứa Viễn lạnh mắt nhìn cậu, "Một cô gái đến? Các anh còn làm việc, công việc vốn dĩ chỉ cần năm ngày là có thể xong, các anh làm kiểu gì nửa tháng còn chưa kịp, hai người có thể làm xong à, ít nhất cũng phải là ba người, còn đòi ngắm gái? Anh đến tiệm bán vịt(*) mà tìm, ở đó có rất nhiều cô gái đó, khẩu vị nặng hơn cũng có nữa sao anh không đi?"
(*) Giống như bên mình hay gọi gái mại d** là gà ấy.
"Mụ nội bây, Hứa Viễn, chú mày mới vịt…" Cố Hằng rú lên, bay nhanh qua vặn đầu Hứa Viễn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!