Editor: Min
Beta: Tanya Vu
—
Một năm sau.
<> do Thất Nhiễm sản xuất đã bắt đầu phát trên nhiều app video khác nhau, nhận về được không ít lượt xem và những lời khen ngợi, trên weibo đều đang bàn luận về <>, khen ngợi hoạt hình trong nước cuối cùng cũng có tâm.
Công ty truyện tranh
-hoạt hình Thất Nhiễm cũng tổ chức một buổi party khá long trọng chúc mừng.
Mà Tử Ngôn lúc này đang ngồi trên sân nhà cũ kĩ ở nông thôn của ông bà, vừa đánh máy vừa uống nước trà bưởi mật ong mà ông đặc biệt pha cho cô.
Tiểu Ngư gọi điện thoại đến, "Tử Ngôn, mau lên weibo đi, mau mau…."
Tử Ngôn không hiểu gì lên weibo, thấy Nhất Thanh lại @ tên cô.
Weibo Nhất Thanh đăng cả năm, cũng "gió mặc gió, mưa kệ mưa" tag tên cô cả một năm, Thì Là cao ngạo, đương nhiên không dễ dàng thỏa hiệp như vậy rồi.
Sau này độc giả của cô ngày càng nhiều, ai cũng biết Nhất Thanh yêu thầm Thì Là lâu ơi là lâu, đau khổ theo đuổi mãi nhưng không được đáp lại.
Fan Nhất Thanh mỗi ngày đều xếp hàng giúp anh tag tên cô, nói với cô, Nhất Thanh "thèm nhỏ dãi" cô lâu lắm rồi.
Thì Là vô cùng đắc ý, siêu đắc ý, cực kỳ đắc ý.
Đương nhiên, nếu xem nhẹ đi những độc giả già làng phá quấy cô, thì cô sẽ càng đắc ý hơn.
Lần này Nhất Thanh không đăng những bài đăng như các lần trước nữa, mà là một cái video, << Tam sinh tam thế của chúng ta>>.
Tử Ngôn run lên, mở video ra xem.
Một đoạn video được chế tác rất hoàn mỹ, mở đầu là hình ảnh những bông hoa mai rơi trên nền tuyết trắng, dòng chữ in nghiêng màu đen từ từ hiện lên, TAM SINH TAM THẾ.
Kiếp đầu tiên: vui này mới hiểu nhau, sầu này lại ly biệt.
Phượng Diên ngồi trên tảng đá lớn, một thân hồng y, gió phất qua, mái tóc đen loáng thoáng những sợi xám trắng.
Một cô nương vận hồng y tay cầm một chiếc dù giấy màu xanh lam bước đến từ trong màn mưa phùn, tơ lụa đỏ thẫm chầm chậm phất qua người nàng.
Tiểu cô nương đi đến bên cạnh chàng rồi ngồi xổm xuống, gương mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn anh, "Công tử này, người đang ở đây chờ đợi ai sao?"
Phượng Diên nghe thấy âm thanh này, thân thể khe khẽ run lên, chầm chậm mở đôi mắt đen nhánh ra, giọng chàng nghẹn ngào, "…. Đúng."
Tiểu cô nương cười khẽ, giọng cũng thật nhẹ nhàng, "Ta đợi cùng chàng, ta đang đợi phu quân của ta, ta và công tử cùng chờ có được không?"
Phượng Diên bước xuống bậc đá, đứng bên cạnh nàng, bàn tay to thong thả nâng lên, nhẹ nhàng khe khẽ vuốt ve gương mặt ươn ướt của nàng, "…. Được."
Hai người xoay người đi xuống chân núi, trang phục quẩn quanh trong tơ lụa đỏ, lụa đỏ theo gió bay đi, cả bầu trời cũng trở nên đỏ rực.
"Cô nương thấy ta mặc hồng y có đẹp không?"
"Đẹp, đẹp lắm, nếu phu quân của ta mà mặc đẹp như chàng thì tốt quá rồi."
"Nhất định là thế."
"Ta gọi cô nương là Nhiễm Nhi có đường đột không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!