Khi Tử Ngôn ra cổng trường đợi xe buýt thì tình cờ nhìn thấy một quán ăn nhỏ ở cổng trường, vì thế cô liền nhắn tin cho Giản Dật, [Đàn anh ơi, sáu giờ chiều ngày mai ở quán nhỏ trước cửa trường, được không ạ?]
Giản Dật trả lời một từ [Được], Tử Ngôn thỏa mãn lên xe buýt.
Tâm tình Tử Ngôn rất tốt, nhưng có thể là vui quá hóa buồn, ở WC của nhà xuất bản cô gặp được biên tập viên phụ trách bộ truyện của mình, biên tập thấy tâm trạng cô rất tốt, hờ hững nhìn cô một cái, "Chị nói này Thì Là, <<Ám Dạ>> của em mười ngày rồi chưa ra chương mới."
Tử Ngôn cười gượng hai tiếng rồi chạy trối chết.
Bên ngoài WC lại gặp được một cô gái mắt to tóc dài, "Cậu là Tử Ngôn à, tớ cũng là sinh viên Học viện Mỹ thuật, tớ tên là Trình Văn Tư, là sinh viên năm tư."
Tử Ngôn nhìn cô ta cười cười, "Chào cậu."
Trình Văn Tư nhoẻn miệng cười, "Cậu đang là nhân vật nổi tiếng trong trường đấy, sau này giúp đỡ tớ hơn nhé." Trình Văn Tư nói xong liền rời đi, Tử Ngôn lại thấy khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà về lại văn phòng.
Ban đêm, Tử Ngôn theo thói quen nhìn trang Word trắng tinh cười ngố, một chữ cũng không viết nổi, bình luận bên dưới Tử Ngôn đã không dám ngó qua bèn vào weibo, weibo muốn lật trời lên rồi, mọi người không còn thay cô @ Nhất Thanh vào nữa, tất cả chỉ đang giục chương.
Trần gian 3000: Đại đại chị mất tích rồi sao? Mau lên chương mới đi, a a a a a….
Phu quân: Nếu chị không xuất hiện, em sẽ báo cảnh sát…..
Cảm động cry: Khóc á, người đâu? Người đâu? Người đâu? Tiểu Việt Việt của tui…..
Không còn gì để nói: Không còn gì để nói, không muốn @ Nhất Thanh giùm chị nữa.
Hoa rơi nước chảy: Nếu chị không chịu ra chương mới, em sẽ say bái bai với chị…..
……
Tử Ngôn cười gượng hai tiếng, thậm chí weibo mới nhất của Nhất Thanh cũng không dám share, xám mặt rời khỏi weibo.
Tiểu Ngư âm trầm ở sau cô hạ giọng, "Tử Ngôn, cậu mà không có chương mới là cậu sẽ mất đi cục cưng đó…."
Tử Ngôn càng thêm xấu hổ xoa mặt Tiểu Ngư, "Cục cưng ngoan, có kẹo ăn."
Dưới ánh mắt giết người của Tiểu Ngư, Tử Ngôn bò lên giường, mãi cho đến khi tắt đèn Tử Ngôn vẫn cảm nhận được ánh mắt xanh lè sát khí đó của Tiểu Ngư.
Buổi chiều ngày hôm sau có một môn tự học, trước khi đi học Tử Ngôn có nhận được tin nhắn từ Cố Hằng, [Bạn học Thì Là, tôi đến muộn mười phút, giữ chỗ giúp tôi, nếu là điểm danh thì ứng phó chút nhé.]
Tử Ngôn đáp lại [Ừ.]
Khi La Thần đến, lúc đi ngang qua chỗ ngồi của Tử Ngôn, gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn lại đây, La Thần mắt nhìn thẳng đi lướt qua, Tiểu Ngư giật nhẹ ống tay áo của Tử Ngôn, nói nhỏ, "Cậu có biết tại sao La Thần lại lì lợm la liếm theo đuổi cậu như vậy không?"
Tử Ngôn dùng sách vở che mặt ngăn cản tầm mắt của mọi người đang dòm qua đây, méo miệng, "Dù sao cũng không phải là thật lòng thích tớ."
Tiểu Ngư xua xua tay, "Đương nhiên là không phải, La Thần thật sự có cảm tình với cậu đó, nhưng điều khiến anh ta hành động điên cuồng như vậy là vì Cố Hằng đó.".
"Cố Hằng?" Tử Ngôn nghi hoặc, "Có liên quan gì đến cậu ta?"
Tiểu Ngư đắc ý nở nụ cười, "Tớ đã phải hỏi thăm rất nhiều mới biết được đó, cậu phải mời cơm tớ đã."
Tử Ngôn cong người lại thọt lét cô ấy, "Cậu có nói không…."
Tiểu Ngư sợ nhất là nhột, cười khanh khách, "Tớ nói, nói….."
"Thật ra cũng đơn giản thôi, chỉ là trước kia có một em gái năm hai vô cùng xinh đẹp luôn, La Thần thích cô ta, nhưng ai ngờ đâu cô ta lại thích Cố Hằng, ba lần bảy lượt tỏ tình nhưng Cố Hằng lại không đồng ý, vậy nên trong lòng La Thần không phục, lần này gặp được cậu, La Thần những tưởng Cố Hằng thích cậu nên mới…."
"Ờ…." Tử Ngôn hiểu ra, "Tớ bảo mà…hóa ra là thế….."
Quả nhiên, cô và Cố Hằng luôn luôn kết thù kết oán với nhau mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!