Chương 12: Nụ cười

Editor: Min

Beta: Tanya Vu

"Tử Ngôn, em quen Cố Hằng sao? Các em thân lắm à?" La Thần hỏi cô, mày nhăn tít lại, nhìn dáng vẻ của hai người nom rất quen thuộc.

Cố Hằng nghe vậy cũng nhìn về phía cô, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

Tử Ngôn cười gượng hai tiếng, "Tôi và cậu ta…là bạn…. không thân…."

"Bạn không thân?"

"Thì là, cũng không phải là muốn làm bạn với cậu ta, cũng không phải quá thân, cũng có thể nói là có chút ràng buộc, hơn nữa còn từng bị cậu ta bẫy, nhưng cũng không thể nói không quen, dưới sức ép mạnh mẽ, đành bất đắc dĩ treo danh hiệu bạn bè." Tử Ngôn phát huy khả năng ngôn ngữ vượt xa người thường,

Cố Hằng không khỏi dựng ngón cái, "…Đây là trình độ ngôn ngữ siêu phàm, trừ lão đại, tôi chỉ phục mỗi cậu."

Tử Ngôn chắp tay, "Quá khen, quá khen."

La Thần nhìn thấy dáng vẻ thân quen của hai người, sâu xa lướt qua Tử Ngôn, không nói gì nữa mà đi đến bên hành lang tìm một chỗ ngồi xuống.

Động tĩnh bên này của bọn họ hấp dẫn vô số ánh mắt của sinh viên trong phòng, tất cả đều nhòm về bên này, còn chỉ trỏ, Tử Ngôn không khỏi lấy tay che mặt, dính lên mặt bàn,

Cố Hằng nhìn cô, "Sao thế, ngủ không ngon à?"

Tử Ngôn buồn bực, "Cậu có biết là trong trường cậu cũng có tiếng lắm không? Tôi cảm thấy bắt đầu từ hôm nay, một nhân vật không có tiếng tăm như tôi đây có khả năng sẽ bị dư luận công kích một khoảng thời gian dài cho xem, quả nhiên, tôi với cậu lúc nào cũng khắc nhau như sông với núi."

Cố Hằng cười đến là đắc ý, "Cậu có vừa lòng không, mang tiếng với tôi, cũng tốt hơn là với La Thần nhỉ, lại nói, chúng ta cũng được xem là người trong nhà mà!"

Tử Ngôn tự động xem nhẹ cậu, nói, "Sao hôm nay cậu không ở chỗ anh Giản giúp anh ấy vẽ tranh đi?"

Cố Hằng, "Cô ơi, tôi là sinh viên năm tư đó, tôi còn có tiết học, tôi phải đi học, tôi không muốn ở lại thêm một năm, bị thầy lấy điểm ra hăm đâu."

Tắt chuyện, Tử Ngôn cũng GET trọng điểm rồi.

Tiểu Ngư ngồi bên cạnh kéo kéo ống tay áo Tử Ngôn, nhỏ giọng nói bên tai cô, "Tử Ngôn này, cậu quen cậu ta à?"

Tử Ngôn nghĩ nghĩ, "Chuyện này nói ra thì rất dài, mà không nói thì cũng thế, tổng kết lại một câu, tớ bị cậu ta bẫy, lại thêm có nỗi khổ mà không thể nói, quang minh chính đại kết thù." Dù sao cậu ta cũng có một cái ô dù lớn rất giỏi việc bao che khuyết điểm.

Cố Hằng nhìn người bên cạnh Tử Ngôn thăm dò, "Ui, này không phải là bạn Quy Tiểu Vũ sao?"

Nháy mắt Tiểu Ngư bày ra vẻ mặt tươi cười, "Giám đốc Cố, chào cậu."

Tử Ngôn nhìn cô ấy như nhìn quái vật vậy, "Cậu thế này đáng khinh lắm đó."

Tiểu Ngư trừng cô, "Cậu thì biết cái gì, khi người ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu, cậu ta bây giờ đang là sếp trực tiếp của tớ, tớ phải nịnh bợ, hầu như hầu ông lớn vậy."

Tử Ngôn giơ ngón cái với cô ấy.

Cố Hằng nghiêng người, nói nhỏ, "Bạn Thì Là này, đừng lo lắng, hiện tại chúng ta đều là người trong nhà, bạn cậu đương nhiên cũng là bạn tôi rồi, vốn dĩ tôi còn đang định làm khó cậu ta một tí, nhưng bây giờ chúng ta đã là người trong nhà, tôi sẽ quan tâm đến cậu ta."

Tử Ngôn bày ra vẻ mặt ghét bỏ, "Ai là người nhà với cậu, còn nữa tôi tên Tử Ngôn, không phải Thì Là."

"À, bạn Thì Là." Cố Hằng cợt nhả.

Tử Ngôn cũng lười để ý đến cậu ta.

Hết tiết, Tử Ngôn và Cố Hằng cùng đi đến tiệm "Hương Cơm" đóng gói cơm trưa, sau đó đến chỗ của Giản Dật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!