☆, Xác lập quan hệ
Gặp lại khi bắt đầu đi học. Giờ tự học buổi tối hôm ấy, không biết Cao Du Giai đi ngang qua hay cố ý. Sau khi đi đi lại lại vài lần ngoài cửa số, Ngô Đông Nghiên cuối cùng cũng thấy anh.
Anh nhếch môi cười, giống như nhìn thấy cô thực sự vui vẻ. Ngô Đông Nghiên nhìn anh cười lộ hàm răng trắng muốt có chút ngốc nghếch liền bật cười, giống như trong lòng hiểu rõ.
Bất quá, anh cũng chỉ đi qua và đi ngay lập tức.
Du Du thấy một màn như vậy ngay lập tức hỏi: " Tớ cảm thấy hai người bọn cậu có bí mật a"
"Cậu nghĩ nhiều quá rồi! Chỉ gặp mấy lần trong kỳ nghỉ lễ."
"Nghỉ lễ vẫn còn hẹn hò ? Ngô Đông Nghiên nhìn không ra a!" Du Du không chịu buông tha.
"Đừng nói vớ vẩn, nhà ông nội cậu ấy sống ở gần nhà tớ, cũng giống ba tớ đều là giáo viên dạy cấp hai. Bọn tớ thỉnh thoảng vẫn gặp nhau." Ngô Đông Nghiên vội vàng giải thích.
"Giải thích chính là che đậy! Chị hiểu mà!" còn vừa nói vừa gật đầu.
"Quên đi! Không nói chuyện với cậu nữa."Ngô Đông Nghiên lười tranh luận với cô ấy.
_______________________
Học kỳ mới, chỗ ngồi thay đổi bằng cách rút thăm, nhưng những học sinh tự nguyện thay đổi vị trí được tự do chọn chỗ ngồi, nên Ngô Đông Nghiên và Du Du vẫn ngồi cùng nhau.
Cao Du Giai đổi bạn ngồi cùng bàn, họ Chu tên Chiếm. Tính cách của cậu ta hoàn toàn khác với Chu Đào. Có thể nói Chu Chiếm là một học sinh hư, nhưng lại không hoàn toàn hư, ít ra học khá tốt.
Cao Du Giai vốn là nam sinh quy củ, lại có thể trở thành anh em tốt với Chu Chiếm.
Vừa bắt đầu đi học lại, mọi người vẫn chưa có hồi phục hoàn toàn. Ngay cả Ngô Đông Nghiên ngày thường chăm chỉ học tập cũng hơi lười biếng.
Hôm nay thời tiết đặc biệt tốt, đầu xuân mặt trời ấm áp . Lúc này, Ngô Đông Nghiên đang nằm gục trên bàn ngủ.
"Em … tại sao không đi ăn trưa." Cao Du Giai và Chu Chiếm đi ăn ở một quán nhỏ bên ngoài trường học. Sau khi no cũng không biết làm gì, đành phải quay lại trường. Đi ngang qua như thường lệ nhìn vào trong, thấy cô đang nằm bò trên bàn học, liền đi vào.
Tại sao không phản ứng? Ngủ rồi?
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lông mày cong cong, hàng mi dài hơi nhếch lên, trắng nõn không tì vết làm lộ ra hai bên má nhàn nhạt phấn hồng, đôi môi hồng hơi hé mở, điềm tĩnh mà ngoan ngoãn.
Cao Du Giai nhìn không khỏi ngây người, sau đó nhìn xung quanh không phát hiện ra người nào , từ từ cúi xuống, nhẹ nhàng in trên má cô một nụ hôn, nhưng chỉ trong chốc lát.
Lúc này tim anh đập dồn dập, khẩn trương và rung động cùng nhau đánh úp, khiến anh trở tay không kịp.
Nghĩ đến môi vừa tiếp xúc với làn da mềm mại, không nhịn được đưa tay gãi nhẹ lên má cô, vài giây sau liền buông ra, sợ đánh thức cô.
Cao Du Giai nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nhìn Ngô Đông Nghiên, từ từ khôi phục nhịp tim đang đập dồn dập của mình.
Có lẽ cảm thấy mình đang bị người khác nhìn chằm chằm, một lát sau Ngô Đông Nghiên tỉnh dậy. Thấy Cao Du Giai ngồi bên cạnh, cô nghĩ là mình đang mơ, theo bản năng giơ tay dụi mắt.
"không phải mơ, sao em ngủ ở đây?" Cao Du Giai bị động tác nhỏ của cô chọc cười, không nhịn được duỗi tay xoa đầu cô.
Không biết có phải sau khi ngủ dậy tương đối trì độn, nên cô không né tránh, cũng không cảm thấy phản cảm. Ngược lại, cô nhấp miệng như con mèo nhỏ, nheo mắt mỉm cười nói, "Tôi buồn ngủ quá!"
Cao Du Giai nhìn bộ dáng lười biếng của cô, nhịp tim vốn dĩ đã bình phục lại đập nhanh hơn, theo bản năng nói: "Làm bạn gái anh đi!"
"A?" Đề tài xoay chuyển quá nhanh đến nỗi cô không kịp phản ứng.
"Anh nói, có muốn làm bạn gái anh không?" Gần như gằn từng chữ nói ra. Lần thứ hai, anh không thấy khẩn trương như lần đầu, ngược lại như đang ép hỏi cô cảm giác thế nào.
Đột nhiên nhớ lại những gì Chu Chiếm đã nói , đôi khi đối với nữ sinh cần phải lưu manh, nên lưu manh thì phải lưu manh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!