Hiện giờ đang là nghỉ hè.
Làm giáo viên, điểm lợi nhất có lẽ là kỳ nghỉ dài này.
Ngô Đông Nghiên cảm thấy nghỉ nhiều quá cũng không tốt, mỗi ngày đều nhàn rỗi phát hoảng. Trái lại, người vui nhất là Cao Du Giai, Ngô Đông Nghiên không thể dùng lí do ngày mai còn phải đi dạy để từ chối anh nữa.
Những ngày tân hôn trôi qua, muốn có bao nhiêu thoải mái liền có bấy nhiêu. Hôm nay, Ngô Đông Nghiên đi thăm thành viên mới nhà Lục Hàm.
Hiện giờ Bân Bân đã 4 tháng, trắng trắng mềm mềm, kế thừa gen tốt của ba mẹ nên rất đáng yêu.
Mỗi lần nhìn thấy, Ngô Đông Nghiên đều bế, không nỡ buông xuống. Hôm nay đến nhà Lục Hàm, cậu nhóc vừa mới tỉnh dậy, tinh thần không tốt lắm.
Ngô Đông Nghiên thường xuyên sang đây thăm, nên Bân Bân chắc cũng quen mặt, vừa thấy cô liền nhếch miệng cười, bàn tay nhỏ không ngừng đung đưa, giống như chào đón cô. Ngô Đông Nghiên mừng rỡ ôm Bân Bân, tay gãi trên khuôn mặt trắng nõn của bé, cười với Lục Hàm: "Da trẻ con như đậu hũ, vừa mềm vừa mịn…"Lục Hàm nhìn cô vui vẻ như vậy, cười nói: "Thích như thế thì sinh một đứa đi, hai đứa kết hôn cũng được ba tháng, mà trước đó lại ở chung một năm, tận hưởng thế giới hai người đủ rồi.
Sinh sớm thì sớm hồi phục."Ngô Đông Nghiên ngượng ngùng cười: "Hiện giờ công việc của anh ấy còn khá bận, một thời gian nữa rồi nói sau, cháu cũng không vội."Lục Hàm cũng không khuyên cô.
Nhớ ngày đó, cô ấy và Cao Thừa cũng không muốn có con sớm như vậy.
Nói không chừng, ngày nào đó, hai người họ sơ ý một chút thì sẽ có thôi. Từ nhà Lục Hàm trở về, trên đường thuận tiện mua đồ ăn.
Sau khi về đến nhà, Ngô Đông Nghiên liền bắt đầu nấu nướng, hôm nay Cao Du Giai nói sẽ về sớm. Khi Cao Du Giai bước vào cửa, hương thơm bay đến.
Anh nhìn qua kính, thấy vợ mình đang bận rộn trong phòng bếp.
Cao Du Giai đi đến, nhìn thấy trên bàn cơm đã có: Gà Cung Bảo, rau cần xào thịt bò, canh xương sườn hầm củ sen, đều là món anh thích ăn. Nghe thấy âm thanh kéo cửa, Ngô Đông Nghiên quay đầu lại, cười nói: "Anh về rồi.
Còn thêm một món rau nữa là xong."Cao Du Giai mỉm cười đi qua, ôm lấy cô từ phía sau, tay cầm lấy cái môi trong tay cô, nói: "Để anh."Ngô Đông Nghiên buông môi ra, cũng không thoát khỏi vòng tay Cao Du Giai được, nên cứ như vậy dựa vào ngực anh, nhìn anh xào rau, thấy sắp chín liền cầm đĩa đưa lên. Sau khi ăn tối xong, vẫn là Cao Du Giai rửa bát. Đi dạo sau bữa ăn đã trở thành thói quen của hai người.
Cai Du Giai nắm vòng eo nhỏ nhắn của vợ, dạo bước trong khung cảnh thanh nhã của tiểu khu.
Cuộc sống chính là như vậy, bình yên và cũng rất hạnh phúc."Ông xã… Bao giờ chúng ta sinh con?" Từ trong vòng tay anh, Ngô Đông Nghiên ngẩng đầu lên. Cô vợ nhỏ của anh, mỗi lần có việc cầu xin, sẽ kéo dài hai chữ "ông xã", giống như bây giờ. Bước chân Cao Du Giai dừng lại, cúi đầu nhìn Ngô Đông Nghiên, đột nhiên thân thể khom xuống, cười nhẹ bên tai cô: "Bà xã… chuyện gieo giống này, em có thể yên tâm."
Hơi thở ấm áp của anh ở bên tai, càng tăng thêm sự lưu manh, khiến cô không khỏi đỏ mặt, gắt lên: "Anh… anh mới không có.
Mỗi lần anh đều… đều dùng biện pháp, sao em có thể mang thai…"Ngô Đông Nghiên giận dữ nhớ lại.
Ngoại trừ kỳ an toàn của cô, thì mỗi lần đều dùng biện pháp… Dù cho… dù cho lần ấy cô chủ động… làm anh nổi cơn điên, nhưng cuối cùng, anh vẫn lý trí rút ra…Nhìn cô đỏ mặt phản bác, tâm trạng Cao Du Giai rất tốt, ôm Ngô Đông Nghiên nói: "Bà xã, chúng ta vừa kết hôn, chờ một chút được không?" Anh nghĩ rồi nói thêm một câu: "Mà hiện giờ văn phòng luật sư còn chưa ổn định lắm, chờ qua khoảng thời gian này nhé?"Thật ra văn phòng luật sư đã sớm đi vào quỹ đạo.
Xã hội bây giờ, không có quan hệ, thì đúng là rất khó làm việc.
Nhưng đối với anh, chuyện này không hề ảnh hưởng.
Giang Hoằng Tiêu và Lục Thần đều không phải người bình thường, mà anh cũng dính một chút hào quang của ba, trên người ít nhiều cũng tỏa ra chút ánh sáng.
Hiện giờ, nhìn người đều sẽ nhìn mắt nhìn sắc.
Dù sao anh cũng có thực lực, các vụ án một cái đi một cái đến, làm gì có chuyện không ổn định. Hai người vừa kết hôn không lâu, anh lưu luyến cảm giác bên người chỉ có cô, không muốn nhanh có tiểu quỷ nào đó, đây mới chính là nguyên nhân hiện giờ anh chưa muốn có con. Nhưng những lời này của anh, lọt vào tai Ngô Đông Nghiên thì lại thành ý khác.
Văn phòng chưa ổn định thì chính là thu nhập chưa ổn định.
Phòng ở của hai người hiện giờ vẫn đang nợ, tiền sinh hoạt mỗi tháng đều là anh đưa, đôi khi còn mang cô đi dạo phố, tiền mua quần áo giày dép gì đó cũng là anh trả…Vậy là, Ngô Đông Nghiên tự thông não, tiền lương của Cao Du Giai hiện giờ chưa ổn định, nếu có em bé, chi tiêu sẽ càng lớn hơn.
Anh là đàn ông, chắc chắn thích sĩ diện, nên không tiện nói ra mình chưa đủ tiền để nuôi con.
Làm vợ anh, Ngô Đông Nghiên thấy lúc này mình phải thể hiện sự khéo léo, thấu hiểu, hơn nữa còn phải quan tâm đến mặt mũi của chồng."Ừm, được rồi, nghe anh.
Lúc nào anh muốn có con thì chúng ta sẽ sinh." Cô ngẩng đầu cười với Cao Du Giai. Buổi tối, kích tình đi qua, Cao Du Giai ôm lấy cô từ phía sau, bàn tay nắm lấy nơi mềm mại, bờ môi ấm áp tỉ mỉ hôn lên gáy Ngô Đông Nghiên, cuối cùng cắn khẽ vào tai cô, cười nhẹ: "Bà xã… nơi này lớn rồi, có phải nên đổi nội y không?" Nói xong, bàn tay hơi dùng sức nắm vật mềm mại. Ngô Đông Nghiên đang buồn ngủ, bị anh bóp như thế liền mẫn cảm run lên.
Lời Cao Du Giai vang lên trong đầu, khuôn mặt đã hơi đỏ lại càng đỏ hơn, gần đây đúng là Ngô Đông Nghiên thấy áo lót hơi chật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!