Chương 40: (Vô Đề)

Lúc đi tới cửa, Ngô Đông Nghiên không dời chân nổi, cô ngẩng đầu nhìn Cao Du Giai, nhỏ giọng nói; "Em có thể không vào được không? Em về nhà chờ anh tiêu diệt tình địch hộ có được không?"

Cao Du Giai bật cười: "Không được, nhà chúng ta và nhà Trình Y có quan hệ, sau này còn phải gặp mặt, nên qua hôm nay sẽ tốt thôi. Anh sẽ không để người nào ức hiếp em, tin anh. Không phải vừa nãy em rất tự tin sao?"

"Anh có biết cái gì gọi là lâm trận đào thoát không?"

"Vậy em không biết có những người lính dùng thân ngăn cản nước chảy sao?"

Ngô Đông Nghiên hờn dỗi nguýt anh, nói: "Vậy anh chắn…"

"Được, anh đi trước, em đi sau nhìn anh." Cao Du Giai bất đắc dĩ cười: "Vậy bây giờ vào cùng anh nhé?"

"Được… " Ngô Đông Nghiên lúc này mới hài lòng gật đầu.

Hai người vừa vào cửa, ánh mắt của mọi người ngồi trên ghế sofa phòng khách đều hướng tới, nhất là ba người Trình gia, mắt mở to không thể tin nhìn hai người. Đặc biệt là Trình Y, gần như đứng lên lập tức, vọt tới trước mặt Cao Du Giai. Đầu tiên Trình Y nhìn cánh tay anh đang chắn cho Ngô Đông Nghiên, sau đó nhìn Ngô Đông Nghiên phía sau, phẫn nộ lườm cô một cái, nói với Cao Du Giai: "Anh Du Giai, ý anh là gì?

Em đặc biệt từ Mĩ về chúc mừng sinh nhật anh, vậy mà vừa gặp mặt anh tặng cho em món quà như vậy sao?" Trình Y vừa nói vừa dùng tay chỉ vào Ngô Đông Nghiên.

Cao Du Giai không vui nhìn tay cô ta, nhíu mày nói: "Trình Y, hạ tay xuống, đây là bạn gái anh, không được không lễ phép như vậy."

"Em không lễ phép? Chúng ta đã nói rõ, khi nào em trở về sẽ làm bạn gái của anh, tại sao anh lại ở bên người khác?" Nói xong, nước mắt Trình Y bắt đầu rơi xuống.

Ngô Đông Nghiên thấy rất xấu hổ. Cô ấy vừa mới nói "Chúng ta đã nói rõ", Ngô Đông Nghiên ngẩng đầu nhìn Cao Du Giai.

Cao Du Giai chỉ khoác tay lên vai cô vỗ về, ra hiệu cô chờ một chút, rồi nói với Trình Y: "Đi vào rồi nói."

Trình Y mở đôi mắt đỏ hồng đầy nước mắt lườm Ngô Đông Nghiên, sau đó quay người trở về ngồi bên ba mẹ Trình.

Trong lòng Ngô Đông Nghiên rất khó chịu. Cái gì mà tiêu diệt tình địch, đúng là không đơn giản. Hiện giờ cô "đâm lao phải theo lao", hơn nữa nhìn Trình Y rơi nước mắt, cô có cảm giác giống như mình mới là người cướp bạn trai người ta, trong lòng hơi oán trách Cao Du Giai, nghĩ sớm biết vậy sẽ không về cùng anh.

Cao Du Giai đưa Ngô Đông Nghiên ngồi xuống ghế sofa, nói với ba mẹ Trình: "Chú Trình, dì Trình, đây là bạn gái con – Ngô Đông Nghiên." Sau đó, anh quay sang nhìn Ngô Đông Nghiên, cô hiểu ý nói: "Chú Trình, dì Trình…, Trình Y." Nói xong, cô nghiêng người chào Cao Vụ và Du Lị Lị.

Trình Y vừa nghe thấy gần như lập tức đứng lên, cúi đầu trừng cô: "Ai cho phép cô gọi ba mẹ tôi? Tôi cho phép cô gọi tên tôi sao?"

Trình Y cao 172cm, hơn Ngô Đông Nghiên 10cm. Ngô Đông Nghiên mặc váy trắng, nhìn vừa đẹp vừa nhu thuận. Trình Y mặc dù rất xinh, dáng cũng rất đẹp, nhưng khoảng một năm trước, cô ta đã cùng bạn lập một ban nhạc, tóc nhuộm vàng uốn xoăn, quần áo mặc khá nóng bỏng, hai người đứng cạnh nhau, có cảm giác giống như một cô gái hư hỏng ức hiếp một cô gái tốt.

Cao Du Giai nhìn cục diện như vậy, vội vàng kéo Ngô Đông Nghiên ra sau lưng, nói: "Trình Y, từ bao giờ em bắt đầu không lễ phép như vậy?"

Trình Y là con một, khi còn nhỏ bị bệnh nặng, thiếu chút nữa không qua khỏi. Sau khi khỏi bệnh, ba mẹ Trình Y vô cùng cưng chiều con gái giống như tên cô ta vậy, chuyện gì cũng nghe theo. Khi còn nhỏ hai nhà ở cạnh nhau, mỗi lần Cao Du Giai không hài lòng với hành động của cô ta sẽ lên tiếng nhắc nhở. Vậy nên mặc dù được nuông chiều, nhưng căn bản vẫn chú ý lễ phép, đặc biệt trước mặt người lớn sẽ ngoan ngoãn đủ mười phần.

Du Lị Lị nhìn cục diện như vậy cũng không nhịn được nhíu mày. Bà nghĩ sao Trình Y lại không lễ phép như vậy, mặc dù tức giận nhưng những hành động này một tiểu thư không nên có. Du Lị Lị nhìn mặt Trình Y, rồi lại nhìn Ngô Đông Nghiên, càng nhìn càng thuận mắt.

Bà nhớ tới lời con trai khuyên: Mẹ, mẹ muốn một người con dâu nhu thuận nghe lời, hay một đại tiểu thư được nuông chiều, hơn nữa còn là con gái bạn mẹ, nếu tức cũng không thể nổi giận, con nói đúng không?"

Nghĩ vậy, Du Lị Lị cảm thấy con trai đúng là có tầm nhìn xa, nếu Trình Y thật sự gả đến, về sau giở tính tiểu thư, bà quả thực không biết làm thế nào. Nếu bị con dâu chọc tức thì không biết mặt mũi bà vứt đi đâu.

Trình Y nghe Cao Du Giai răn dạy, nước mắt rơi không ngừng. Ba mẹ Trình đau lòng nhìn con gái, cục diện này thật xấu hổ, bọn họ cũng không biết nên nói gì. Trước đây khi Cao Du Giai nói chỉ coi Trình Y là em gái, bọn họ đều không cho là thật. Hiện giờ anh mang bạn gái về, họ đều cảm thấy mất mặt, nhưng con gái vẫn phải quản. Mẹ Trình ho nhẹ, nói: "Trình Y, ngồi xuống, sao lại không lễ phép trước mặt chú dì con như vậy?"

Cao Vụ cũng đứng lên, con trai gây chuyện, ông vốn không muốn quản, nghĩ người trẻ tuổi gây chuyện thì phải tự giải quyết. Ông vừa định nói thì bị Trình Y ngắt lời.

Trình Y ủy khuất nhìn ba mẹ mình: "Hai người cũng cảm thấy con không lễ phép? Được, cô ta lễ phép, vậy thì người không lễ phép sẽ đi ngay bây giờ."

Nhìn Trình Y khóc lóc chạy ra ngoài, Ngô Đông Nghiên nhỏ giọng do dự nói: "… Làm sao bây giờ? Anh… có muốn đi xem một chút không?"

"Không cần." Cao Du Giai cau mày nói, bảo anh bỏ cô ở lại, chạy theo cô gái khác thì giống dạng gì? Mặc dù anh cũng lo lắng cho Trình Y, nhưng anh hiểu rõ cô ta, chắc chắn Trình Y không đi xa, đợi anh đuổi theo. Nếu lúc này anh thật sự đuổi theo, chắc chắn sẽ bị quấn lấy khó thoát, không bằng để cô ta an tĩnh tự suy nghĩ.

Ba mẹ Trình không yên lòng, thấy con gái khóc liền đứng lên, chào Cao Vụ và Du Lị Lị xong liền vội vàng đuổi theo.

Ngô Đông Nghiên sững sờ, hơi bất an, cô còn chưa xác định tình địch đã bị đánh bại chưa. Dường như Trình Y có nói ba câu…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!