Chương 37: (Vô Đề)

Sau kỳ nghỉ Quốc Khánh, Ngô Đông Nghiên phát hiện Lục Hàm có chút thay đổi. Trước kia, tan tầm đều chậm chạp, ung dung, mà bây giờ vừa thu dọn đồ đạc xong liền cầm túi xách đi về.

Ban đầu Ngô Đông Nghiên còn tưởng cô ấy việc bận, nhưng mỗi ngày đều như vậy, cô cảm thấy hơi lạ, hỏi thì Lục Hàm lại không nói.

Hôm nay là thứ sáu, Cao Du Giai nói sẽ qua đón cô, nên Ngô Đông Nghiên đi ra cổng trường cùng Lục Hàm. Lục Hàm rõ ràng hơi căng thẳng, càng làm cô nghĩ không ra…

Nhưng khi nhìn thấy Cao Du Giai và Cao Thừa đứng ở cổng trường, Ngô Đông Nghiên liền hiểu ngay, quay sang nhìn Lục Hàm hoài nghi, giống như đang nói: Thì ra là vậy…

Lục Hàm lúng túng, cái người Cao Thừa này sau khi xem mắt liên tục quấn lấy cô, càng ngày càng quen với sự tồn tại của anh, cô liền biết mình có tình cảm với Cao Thừa, chỉ là còn nhiều thứ chưa xác định. Cô đã 25 tuổi, không muốn gặp dịp yêu đương mà hi vọng mối quan hệ này được bảo đảm, cuối cùng hai người có thể kết hôn. Nên hiện giờ Lục Hàm chỉ cho mình cơ hội ở bên anh nhiều hơn một chút, phải hiểu nhau mới biết có kết quả hay không…

Ngô Đông Nghiên nhìn Cao Thừa đứng cạnh Cao Du Giai, chiều cao hai người không khác lắm, Cao Thừa như ánh mặt trời, Cao Du Giai thì rất đẹp trai. Hai người đứng ở cổng trường thu hút rất nhiều ánh mắt của học sinh cao trung.

"Cao Thừa không tệ đâu, nhà chú ấy ở gần nhà em, cũng chưa từng nghe Cao Du Giai nói chú ấy có bạn gái, em vẫn cảm thấy hai người rất hợp, không nên bỏ lỡ nha." Ngô Đông Nghiên nhắc nhở Lục Hàm bên cạnh.

"Ừm …" Lục Hàm vừa ngước mắt lên liền nhận được ánh mắt nóng bỏng của Cao Thừa, có lẽ nên thử một chút.

Sau khi tạm biệt Lục Hàm và Cao Thừa, Cao Du Giai liền lái xe đi, hỏi cô: "Em muốn ăn gì?"

Ngô Đông Nghiên nghiêng đầu nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng ta đi mua đồ ăn về nấu được không? Ăn bên ngoài cũng không biết nên ăn gì."

"Được, chỉ cần em thích." Cao Du Giai cười nói, sau đó liền quay xe đi về phía chợ.

Vì ngày mai không cần đi làm, Ngô Đông Nghiên nói hôm nay có thể về muộn, nên hai người quyết định nấu hơn hai món, vẫn là Cao Du Giai làm đầu bếp, Ngô Đông Nghiên bất mãn nói: "Không phải đã nói mỗi người nấu một lần sao? Sao anh lại tranh của em?"

"Rồi, rồi, rồi… Ngày mai nhất định cho em nấu, đã nói thời gian cả ngày mai của em đều thuộc về anh rồi mà. Ngày mai cho em hầu hạ anh." Cao Du Giai toan tính nói.

"Ai, ai muốn hầu hạ anh chứ, em chỉ muốn công bằng một chút thôi." Ngô Đông Nghiên không hiểu ý của Cao Du Giai.

"Không thể cự tuyệt, hôm qua em đã đồng ý rồi." Tuyệt đối không thể mềm lòng.

"Vì sao lại là ngày mai?"

"…" Cao Du Giai cảm thấy tổn thương. Nha đầu này, đã nhắc rõ như vậy mà còn không nhớ.

Ngô Đông Nghiên nhớ lại một chút, nhưng cũng không nghĩ ra, nhìn Cao Du Giai không chịu nói, được rồi, ngày mai sẽ biết thôi.

Lúc hai người ăn cơm tối xong đã là hơn 8 giờ. Cao Du Giai nhìn Ngô Đông Nghiên ăn no, lo cô không tiêu hóa được, liền kéo xuống lầu đi dạo.

Trong tiểu khu này cây cối được trồng rất nhiều. Lúc này gió đêm hiu hiu thổi, còn có mùi hương nhàn nhạt của cỏ xanh, Ngô Đông Nghiên lười biếng dựa vào vòng tay Cao Du Giai, để anh đưa cô đi dạo trên con đường nhỏ uốn lượn quanh tiểu khu.

Cao Du Giai nhìn cô mềm nhũn tựa vào ngực mình, mắt thì nhắm lại, đi theo bước chân của anh, trong lòng xuất hiện một loại cảm động không rõ lý do. Anh không nhịn được hỏi: "Bà xã, em có thích cuộc sống như vậy không, sau khi tan làm về nhà cùng nấu cơm, ăn no rồi anh đưa em xuống lầu đi dạo."

"Thích a." Cô lười biếng mở to mắt, sau đó lại từ từ nhắm lại.

Đang nhắm mắt đi theo bước chân của Cao Du Giai, đột nhiên Ngô Đông Nghiên cảm giác thân thể được nâng lên, lập tức tỉnh táo. Lúc này, cô mới nhận ra mình bị Cao Du Giai bế, ngượng ngùng kêu lên: "Anh làm gì vậy… Đang ở trong tiểu khu đó, mau buông em xuống đi."

"Đừng động, anh muốn ôm em một lúc. Chúng ta đi đến phía sau nhé, nơi đó không có người." Cao Du Giai nắm chặt tay cô.

"… Em tự đi."

"Em sắp ngủ thiếp rồi, chúng ra đến đình bên kia ngồi một lúc nhé." Anh nói xong liền tăng tốc, đi về phía đình nghỉ mát.

Ngô Đông Nghiên nhìn xung quanh, xác nhận không có người mới yên tâm ngồi trên đùi Cao Du Giai, điều chỉnh một tư thế thoải mái rồi lại nhắm mắt lại.

Lúc đầu Cao Du Giai chỉ muốn yên lặng ôm cô một lát, không ngờ cô lại ngủ thiếp đi, hơi thở sạch sẽ ngọt ngào phả trên cổ khiến anh càng ôm chặt hơn, nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán cô.

Gió đêm tháng mười hơi lạnh, Cao Du Giai lo Ngô Đông Nghiên sẽ bị cảm lạnh, liền ôm cô về nhà. Ngô Đông Nghiên chỉ động nhẹ trong lòng anh, cũng không tỉnh dậy.

Người đàn ông đẹp trai cao lớn ôm một cô gái đang ngủ say đi trên đường, không khỏi thu hút hàng trăm ánh nhìn, Cao Du Giai ung dung đi qua. Nếu Ngô Đông Nghiên đang thức, chắc chắn sẽ xấu hổ, lập tức nhảy xuống ngay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!