Chương 31: (Vô Đề)

Tiểu Ngư giống như một quả bom đột nhiên nổ tung, khiến ba người đồng loạt nhìn lại. Trần lão sư và mẹ Ngô cùng kinh ngạc. Trước đó cô giáo Trần đã hỏi mẹ Ngô, bà nói Nghiên Nghiên không có bạn trai.

Mặt Ngô mẹ so với cô Trần còn kinh ngạc hơn, sao con gái lại có bạn trai được, không nhìn ra a… Tiểu Ngư nói anh Du Giai, là Cao Du Giai trước kia dạy thêm cho Nghiên Nghiên, lúc con gái ngã bị thương còn đưa đi bệnh viện sao?

Ngô Đông Nghiên kinh hãi, Tiểu Ngư … nhìn thấy Cao Du Giai hôn cô. Cô gái nhỏ vừa lên sơ trung (cấp 2) dám nói ra những lời này, hơn nữa còn ngay trước mặt mẹ cô và Trần lão sư, làm lộ chuyện của cô với Cao Du Giai? Bình thường ba mẹ còn khoe con gái mình ngoan ngoãn hiểu chuyện với đồng nghiệp, lúc này biết cô vụng trộm yêu đương, ngay cả hành động thân mật cũng bị nhìn thấy, thực sự… mất mặt a! Dưới ánh mắt nóng như lửa của mẹ Ngô và Trần lão sư, Ngô Đông Nghiên cúi đầu mặt đỏ bừng.

Tiểu Ngư thấy tình huống trước mặt liền biết mình sắp gặp rắc rối. Đêm đó cô bé từ nhà bạn trở về nên vô tình nhìn thấy ở cổng trường. Tiểu Ngư ngượng ngùng lè lưỡi với Ngô Đông Nghiên: "Chị Đông Nghiên, chị tự giải quyết tốt hậu quả đi… Em không biết gì đâu…" Nói xong liền đi vào nhà.

"Chuyện đó… Nghiên Nghiên, Tiểu Ngư nói thật sao?" Mẹ Ngô nói xong còn ngượng ngùng xin lỗi cô giáo Trần.

Đông Nghiên đứng trên bậc cầu thang, lúc này nghe mẹ tra hỏi, cô đỏ mặt ngẩng đầu nhìn mẹ một chút, sau đó lại nhìn cô giáo Trần, nhỏ giọng nói: "Vầng…Con, con có bạn trai rồi."

Trong lòng mẹ Ngô rất vui mừng. Trước kia bà còn khen Cao Du Giai không dứt miệng, năm ngoái cũng nói qua với chồng mình, nếu con gái có thể tìm được một người bạn trai giống Cao Du Giai thì thật tốt. Hiện giờ hai đứa ở bên nhau, tất nhiên bà rất vui. Nhưng trước đó đã nói với cô Trần Nghiên Nghiên chưa có bạn trai, còn định tác hợp con gái với em trai cô ấy, nghĩ đến đây, mẹ Ngô ngượng ngùng nói với cô giáo Trần: "Cô Trần… con tôi không hiểu chuyện, yêu đương cũng không nói với ba mẹ.

Chuyện vừa rồi, thực sự không cố ý."

Mặc dù cô giáo Trần cũng hơi tiếc, nhưng chỉ đành nói: "Không sao đâu, Nghiên Nghiên lớn rồi, yêu đương cũng là chuyện bình thường, để tôi nói lại với em trai."

Sau đó, Ngô Đông Nghiên bị mẹ kéo về nhà. Vừa vào trong đã cất tiếng gọi to: "Lão già, ra đây có việc."

Ngô ba ba đang đánh bài trên máy tính, nghe vợ gọi cũng không quay đầu nhìn: "Có việc gì thì đợi tôi đánh xong ván này rồi nói."

"Đánh bài quan trọng hay con gái quan trọng? Nghiên Nghiên có bạn trai, chẳng lẽ ông cũng không quan tâm sao?" Lão già này đúng là càng ngày càng mê đánh bài.

Vừa nghe đến chuyện con gái có bạn trai, trong chốc lát Ngô ba ba đã chạy vọt ra: "Cái gì? Con gái chúng ta ngày nào cũng ngoan ngoãn, có bạn trai lúc nào chứ?"

Mẹ Ngô nhìn con gái phía sau đang cúi đầu, nói với cô: "Nghiên Nghiên, con đi nấu cơm trước đi, ba mẹ trao đổi một chút."

Ngô Đông Nghiên hơi lo lắng nhìn ba mẹ. Họ sẽ không nói cô yêu sớm nữa chứ? Vừa nãy mẹ còn nói sẽ không phản đối cô yêu đương nữa mà.

"Đi đi, mẹ không phản đối con yêu đương đâu, chỉ là muốn trao đổi với ba con một chút thôi." Mẹ Ngô cười vỗ vỗ vai cô, ra hiệu yên tâm.

Lúc này Ngô Đông Nghiên mới yên tâm đi vào phòng bếp. Cô lấy điện thoại ra muốn gọi cho Cao Du Giai, nhưng chợt nghĩ ra đêm nay anh còn có buổi xã giao. Thôi, vẫn là đợi đến đêm rồi nói sau.

Trong phòng khách, Ngô ba ba không hiểu vì sao bà xã lại đuổi con gái đi, nhưng ý kiến của vợ ông vẫn luôn tôn trọng, nên sau khi Ngô Đông Nghiên đi vào phòng bếp mới nói: "Bà bảo con gái đi, vậy chúng ta hỏi chuyện bạn trai con bé như thế nào?"

Mẹ Ngô nhìn ông xã một lát, sau đó kéo ông vào phòng ngủ, lúc này mới không nhanh không chậm cười nói: "Bạn trai Nghiên Nghiên ông cũng biết, chính là Tiểu Cao trước đây từng giúp Nghiên Nghiên học bổ túc toán, năm ngoái lúc con bé ngã bị thương còn đưa nó đi bệnh viện, chăm sóc trông nom đó."

"Bà nói là cháu trai lớn nhà Cao lão sư, Cao Du Giai?" Quả nhiên Ngô ba ba cũng rất kinh ngạc.

Mẹ Ngô cười: "Tôi đoán hẳn là thời điểm Nghiên Nghiên ngã bị thương, khi Tiểu Cao chăm sóc con bé, tình yêu giữa hai đứa nở hoa, sau đó mới ở bên nhau."

Ba Ngô cảm thấy xấu hổ, quả nhiên vợ ông xem quá nhiều phim ngôn tình rồi.

"Sao bà không nói là lúc học thêm, tình yêu giữa hai đứa nở hoa nên dần dần ở bên nhau đi." Ông học theo bà xã nói ra mấy chữ "tình yêu nở hoa" buồn nôn kia.

"Không thể nào, khi đó hai đứa chuẩn bị thi đại học, làm sao có tâm tư đó chứ."

"Vậy bà nói bây giờ nên làm gì?" Đối với chuyện này, ông là đàn ông nên cũng không hiểu nên sắp xếp như nào cho ổn, chỉ có thể hỏi ý kiến bà xã.

"Tôi nghĩ nên chọn thời gian gọi Tiểu Cao đến nhà ăn một bữa đi." Nói xong liền ngẩng đầu nhìn ông xã.

"Vậy cũng được… Lát nữa bà nói với Nghiên Nghiên, bảo con bé trao đổi với Tiểu Cao một chút."

"Ừ…được rồi."

Hai vợ chồng nói chuyện trao đổi rất lâu trong phòng, cho đến khi Ngô Đông Nghiên bưng đồ ăn lên bàn mới đi ra.

Ăn một bữa cơm, không khác ngày thường lắm. Vừa nãy Ngô Đông Nghiên còn lo lắng ba mẹ sẽ có nhiều vấn đề muốn hỏi, lúc này cuối cùng cũng yên tâm lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!