Chương 30: (Vô Đề)

Lần này Du Du ở nhà Ngô Đông Nghiên một tuần, quan hệ càng tốt hơn, giống như chị em, khiến ba mẹ Ngô rất muốn có hai đứa con gái.

Hai chị em dính lấy nhau mấy ngày, đương nhiên cũng không có gì giấu nhau, hay nói theo cách khác là Du Du rất lắm chuyện. Mấy ngày nay Ngô Đông Nghiên bị Du Du bức hỏi cô và Cao Du Giai đã đến giai đoạn nào. Khi Du Du biết lúc trước cô tới thành phố B tìm Cao Du Giai, ngủ chung giường mấy đêm, hái mắt lập tức sáng lên:" Vậy hai người làm rồi?"

Bị cô ấy hỏi trực tiếp như vậy, Ngô Đông Nghiên cực kỳ lúng túng;" Còn chưa…"

" Chưa? Cao Du Giai có thể nhịn sao?"

Trong lòng Ngô Đông Nghiên thầm nghĩ: cũng không tính là nhịn, dù sao… cô cũng rất hữu dụng, dùng tay giúp anh, mặc dù bị ép…

" Do dự cái gì? Chẳng lẽ hai người làm thật cũng không dám nói với tớ?" Du Du thấy Ngô Đông Nghiên nghĩ rất lâu không trả lời liền hiểu lầm.

" Không có mà…"

" Mặt cậu hơi lạ nha. Chẳng lẽ… dùng tay?" Tiểu thuyết ngôn tình không phải đều viết như thế sao? Du Du nhận ra sắc mặt Ngô Đông Nghiên không được tự nhiên, phỏng đoán mình đã nói đúng.

Du Du không đợi Ngô Đông Nghiên trả lời đã oang oang hỏi:" Thì ra cậu cũng đã nhìn thấy vật kia của đàn ông. Lại nói vóc dáng Cao Du Giai tốt, có phải chỗ đó rất lớn không?" Du Du nói xong khoa tay múa chân minh họa.

Ngô Đông Nghiên bị cô ấy hỏi như thế, mặt mũi liền nóng lên:" Lớn hơn như vậy…"

Thần linh ơi, cô đang nói gì vậy? Cô, cô còn nói ra điều xấu hổ này…

Ở thành phố B xa xôi, Cao Du Giai liên tục hắt hơi mấy cái, một tay che mũi, một tay lôi điện thoại ra gọi.

Ngô Đông Nghiên đang bị Du Du áp chế thì tiếng chuông điện thoại vang lên, tựa như được cứu mạng, cầm điện thoại lên đi tới phòng khách. Lúc nhìn thấy người gọi là Cao Du Giai, tay cầm điện thoại của cô run lên, đúng là không thể nói sau lưng người khác.

" Bà xã, tại sao nhận điện thoại lâu vậy, em đang làm gì sao?" Cao Du Giai tựa vào hành lang, nhìn về phía xa.

"… Không làm gì." Ngô Đông Nghiên chột dạ trả lời, nhớ tới vừa nãy còn cùng Du Du thảo luận kích thước của anh, nhiệt độ trên mặt lại tăng lên.

" Còn tưởng em đang nghĩ đến anh, vừa hắt hơi mấy cái." Cao Du Giai nói xong còn thở dài.

Tay Ngô Đông Nghiên lại rung lên, đưa tay vỗ ngực, sau khi bình thường mới nói :" Em với Du Du đang tán gẫn mà thôi."

" Nhưng mà anh nhớ em lắm." Mắt Cao Du Giai vẫn nhìn về phương xa, suy nghĩ xa xăm.

Ngô Đông Nghiên quay người liền thấy Du Du đang nhìn cô cười nhạo. Câu "em cũng nhớ anh" kia cũng không tiện nói, liền chuyển chủ đề, hơn mười phút sau mới cúp điện thoại.

Ngô Đông Nghiên nói chuyện điện thoại xong cũng không đồng ý tiếp tục chủ đề lúc nãy, mở laptop ra xem phim với Du Du.

Đến ngày thứ tám, kế hoạch rời nhà đi của Du Du cuối cùng cũng khiến ba cô ấy mềm lòng, thậm chí còn nói nếu không về nhà chuẩn bị đi báo danh thì ngay cả đoàn văn nghệ quân đội cũng không vào được, Du Du đành thỏa hiệp.

Du Du đi rồi, đột nhiên Ngô Đông Nghiên cảm thấy nhàm chán. Chuẩn bị được nghỉ hè nhưng bạn bè trước đây của cô tương đối bận rộn, người đi làm, người thi nghiên cứu sinh, chỉ ngẫu nhiên hẹn nhau ra ngoài dạo phố hoặc ăn một bữa cơm, không giống Ngô Đông Nghiên học đại học sư phạm, thời gian nghỉ tương đối dài.

Nhoáng một cái đã đến tháng 9, Ngô Đông Nghiên đã tìm được công việc dạy ngữ văn lớp mười trong trường trung học Thập Cửu ở thành phố A. Tuy nhiên vẫn còn phải trải qua một cuộc sát hạch nên lần đầu tiên Ngô Đông Nghiên lên lớp vẫn rất hồi hộp.

Buổi đầu tiên là ngày mùng 1 tháng 9, Ngô Đông Nghiên cố gắng, nỗ lực hết dức dạy học. Sau khi tiếng trống vang lên, Ngô Đông Nghiên được các thầy cô giáo khác khen ngợi, lúc ấy cô mới nhẹ nhàng thở phào.

Nhưng dù sao cô vẫn còn trẻ, tất nhiên chưa có nhiều kinh nghiệm. Mọi người trong trường đối với cô rất tốt, trong đó có Lục Hàm. Cô ấy nhiều hơn Ngô Đông Nghiên ba năm kinh nghiệm, nhìn Ngô Đông Nhiên giống như thấy chính bản thân mình trước đây nên quan tâm nhiều hơn. Qua một vài lần, hai người liền trở thành chị em tốt.

Điều duy nhất không tốt là nhà Ngô Đông Nghiên cách trường trung học Thập Cửu xa, buổi sáng phải dậy rất sớm. Đôi khi buổi tối Ngô Đông Nghiên phải trông lớp tự học, tan làm thì xe bus đã nghỉ nên chỉ có thể gọi xe về nhà. Sau mấy lần như vậy, Ngô Đông Nghiên thấy hơi đau lòng. Vốn dĩ trong thời gian sát hạch tiền lương đã không cao, nếu sau này phải thường xuyên đón xe về thì sẽ tốn không ít tiền a.

Ban đêm gọi điện nói với Cao Du Giai chuyện này, anh cười:" Không sao, anh sắp về rồi. Sau này anh sẽ đón em tan làm."

" Vậy cũng không được. Em, em không muốn ngồi trong xe đó, cảm giác không tốt lắm." Ngô Đông Nghiên nhớ tới chiếc xe lớn kia, trong lòng nhất thời không thích lắm.

Đầu bên kia điện thoại, Cao Du Giai cười cười:" Bà xã, anh lợi hại như vậy mà em còn ghét bỏ anh sao?"

Ngô Đông Nghiên sững sờ:" Em nói ghét anh bao giờ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!