Lề mề gần 20 phút, cuối cùng hai người cũng ra khỏi cửa.
Ngô Đông Nghiên mặc một chiếc áo lụa màu trắng, trên cổ có băng rua màu đen thắt nơ bướm. Chỉ là vô ý mặc vào, cô vốn không mang theo nhiều quần áo tới.
Lúc đến nơi, còn chưa kịp làm quen thì mấy người đồng nghiệp của Cao Du Giai đã bắt đầu ồn ào, nói hai người mặc đồ đôi. Lúc này Ngô Đông Nghiên mới phát hiện Cao Du Giai mặc áo sơ mi trắng quần đen, cô cũng mặc áo trắng quần đen, không trách bọn họ lại nghĩ vậy.
Chu Chiếm cũng ở đây. Trên bàn không nhiều người lắm, ngoại trừ Chu Chiếm thì còn có ba người khác, trong đó có một người mang theo bạn gái.
Đồ ăn gọi lên đầy cả bàn, nhìn muốn ăn đến nỗi thèm nhỏ dãi.
Ngô Đông Nghiên đã nghe Cao Du Giai nói qua về Giang Hoằng Tiêu, là học trưởng học trước anh 3 năm, cũng là người thành phố A. Họ quen nhau qua Chu Chiếm, đều học khoa luật, nói chuyện rất hợp.
Người mang bạn gái cũng chính là Giang Hoằng Tiêu, hai người họ ngồi sát cạnh nhau, tuấn nam mỹ nữ vô cùng hợp.
Ngoài ra còn có hai người ở cùng phòng với Cao Du Giai tên là Trình Hiệu và Quách Nghị. Họ đều là người địa phương nên hơi quá nhiệt tình. Sau khi lần lượt giới thiệu xong liền đồng nhất gọi chị dâu, khiến cô đỏ bừng cả mặt.
Quách Nghị nói rất nhiều, quay về phía Ngô Đông Nghiên trêu đùa:" Bảo sao bao nhiêu nữ sinh theo đuổi cũng không động lòng, thì ra trong nhà đã có chị dâu xinh đẹp như vậy."
Ngô Đông Nghiên hỏi:" Anh ấy được rất nhiều người theo đuổi sao?"
Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đông loạt chuyển sang người cô, Ngô Đông Nghiên vô cùng xấu hổ. Cô… nhiều lúc cũng muốn biết cuộc sống của anh trong trường đại học, nhưng đương nhiên chuyện này anh sẽ không nói cho cô. Trước kia thỉnh thoảng cô sẽ nói đùa có phải anh được rất nhiều nữ sinh theo đuổi không, thì Cao Du Giai luôn bình tĩnh nói không có.
Quách Nghị cười lớn:" Chị dâu yên tâm, tự chủ của anh Giai tương đối cao. Hoa khôi của khoa theo đuổi ba năm cũng không thấy động tâm, khiến chúng tôi đều cho rằng cậu ấy bị lãnh cảm, đối với phụ nữ không có dục vọng." Quách Nghị nói xong cảm thấy có chút không thích hợp, hình như cậu nói sai thì phải, sau đó quay sang nhìnTrình Hiệu.
Trình Hiệu vội vàng nói thêm:" Đương nhiên là hoa khôi kia cũng không đẹp bằng chị dâu, đúng không?" Nói xong quay sang bĩu môi với Quách Nghị.
Quách Nghị thấy Trình Hiệu ra hiệu ngầm với mình, vỗ đùi nói:" Đúng rồi, vẫn là chị dâu đẹp nhất."
Mặt Ngô Đông Nghiên đỏ bừng. Càng che càng lộ, rõ ràng hoa khôi kia xinh hơn cô… Ngô Đông Nghiên quay đầu nhìn Cao Du Giai, thấy anh chỉ lo gắp thức ăn cho cô. Được rồi, đêm nay hỏi anh một chút.
Giang Hoằng Tiêu nói tương đối ít, nhưng rất lịch sự. Nhìn qua là biết tính cách tương đối nhạt nhẽo, ngay cả tìm bạn gái cũng như vậy, ngẫu nhiên mới nói mấy câu.
Bữa cơm này chỉ có Ngô Đông Nghiên, Trình Hiệu và Quách Nghị nói nhiều… Bởi vì hai người bọn họ vạch trần không ít chuyện xấu của Cao Du Giai, khiến cô say sưa nghe.
Cao Du Giai bất đắc dĩ nhìn Ngô Đông Nghiên, một bên gắp thức ăn cho cô, một bên nói chuyện với Giang Hoằng Tiêu, sau khi thấy cô ăn được không ít mới hài lòng.
Ăn một bữa cơm đến vui vẻ. Khi bọn họ đưa ra đề nghị muốn đi tập hai, Cao Du Giai quả quyết cự tuyệt:" Bà xã tôi hôm nay vừa xuống xe lửa, còn phải nghỉ ngơi."
Nghe được hai chữ " nghỉ ngơi", Quách Nghị cười hàm ý sâu xa:" Vậy hai người nghỉ ngơi thật tốt, đừng quá mệt mỏi."
Một nhóm người cứ vậy mà rời đi.
Cao Du Giai thấy bà xã nhà mình hình như còn chưa thỏa mãn, dở khóc dở cười hỏi:" Thích nghe kể chuyện xấu lắm sao?"
" Ừ, vì bình thường anh rất ít khi kể với em những chuyện này, nên em cảm thấy rất thú vị. Thì ra ở đại học anh như vậy sao?"
Cao Du Giai sững sờ, ngữ khí có chút u oán:" Khi đó chúng ta chia tay nên em mới không hiểu rõ. Nếu như lúc ấy chúng ta còn ở bên nhau thì nhất định đây không phải lần đầu tiên em đến thành phố B."
Đánh mất mấy năm kia, ít nhiều trong lòng hai người đều có chút tiếc nuối. Dù sao thiếu đi hồi ức thanh xuân như vậy cũng là do Ngô Đông Nghiên. Nếu như lúc ấy cô có thể giải thích với anh thì hai người không đến mức giằng co mấy năm, cô kéo tay Cao Du Giai, khẩn cầu nhìn anh.
Cao Du Giai bất đắc dĩ nhìn cô. Anh không thể chịu được vẻ mặt này của cô nữa, miệng nhỏ nhếch lên, hai mắt mở to nhìn anh vô cùng đáng thương, giống như một con chó con đang khẩn cầu chủ nhân vuốt ve, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, trái tim anh run rẩy. Vốn là anh nên ủy khuất nhưng ngược lại, phải an ủi cô.
Bất đắc dic thở dài một hơi, Cao Du Giai đưa tay sờ đầu cô. Chiều cao của hai người vẫn rất khác biệt. Vóc dáng Ngô Đông Nghiên nhỏ nhắn xinh xắn lại tinh tế, đứng bên cạnh người cao lớn đẹp trai như Cao Du Giai giống như chim non nép vào anh. Nhưng điều ngạc nhiên là hai người đứng ven đường anh anh em em, thu hút không ít ánh mắt của người qua đường.
Cao Du Giai không quan tâm, nhưng Ngô Đông Nghiên cảm nhận được ánh mắt của người qua đường liền ngại ngùng, nắm cánh tay anh nói:" Chúng ta về thôi."
Cao Du Giai gật đầu, hai người từ từ bước về phía khách sạn. Ngô Đông Nghiên vẫn không nhịn được, hiếu kì hỏi:" Anh… thật sự có rất nhiều người theo đuổi sao?"
" Hình như vậy." Cao Du Giai nhàn nhạt trả lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!