* Vị ngọt đầu tiên
Tình cảm của hai người trải qua nhiều năm như vậy, cuối cùng vì chân Ngô Đông Nghiên bị thương mà tái hợp lại.
Đây vốn là chuyện nên vui mừng. Ngọt ngào giữa hai người mới bắt đầu nên khi chia ly đều cảm thấy thống khổ.
Thời gian 3 năm trước, hai người tựa như người xa lạ. Mặc dù trong lòng cũng sẽ nghĩ, nhưng lại không giống bị nhớ nhung ngọt ngào tra tấn như bây giờ. Lần đầu tiên Ngô Đông Nghiên cảm nhận được: Thì ra khi nhớ một người có thể đau lòng như vậy.
Loại nhớ nhung này không thể giải quyết bằng việc gọi điện thoại hay gọi video được. Cô nhớ những cái ôm, cái hôn của anh, muốn ở bên cạnh anh.
Tình yêu không đơn giản như cô tưởng tượng. Khi hai người đã xác định quan hệ thì có rất nhiều thứ muốn làm cùng nhau.
lúc này, sinh viên năm tư cũng bước vào kỳ thực tập. Cao Du Giai và Ngô Đông Nghiên đều bận rộn đi thực tập. Hai người trải qua kỳ đầu tiên năm 4 trong sự bận rộn.
Trước thời gian nghỉ mấy ngày, Ngô Đông Nghiên muốn gặp Cao Du Giai. Lúc đầu, anh định để cô đến đại học Q tìm mình, sau đó cùng nhau về nhà. Nhưng Ngô Đông Nghên tra giá vé máy bay ở trên mạng thấy đắt muốn chết, nên không đông ý để Cao Du Giai đặt vé máy bay cho cô. Anh không xót nhưng cô lại rất xót nha.
Cuối cùng Cao Du Giai cười khổ nói:" Chưa gả cho anh đã giúp anh tiết kiệm tiền rồi."
Ngày Cao Du Giai trở về không gọi Ngô Đông Nghiên đi đón, bởi vì sân bay rất xa nên không muốn làm phiền cô như vậy.
Hơn 8 giờ tối hôm ấy, Ngô Đông Nghiên đang ngồi trong phòng xem phim. Nghỉ hè năm thứ 3 đại học, ba mẹ đã mua cho cô một cái laptop, nói hiện giờ sinh viên đều có máy tính, con gái mình cũng phải có một cái, cô cũng không phản đối. Năm 4 đại học phải viết báo cáo thực tập, luận văn tốt nghiệp, thực sự rất cần máy tính.
Lúc đang chăm chú xem thì Cao Du Giai gọi điện đến, vừa nghe thì ở đầu bên kia đã truyền đến âm thanh ngập tràn ý cười:" Cô dâu nhỏ, anh về rồi, đang chờ em ở ngã rẽ, nhanh xuống đây đi."
Cô dâu nhỏ? Ngô Đông Nghiên hơi bối rối một chút. Mới học được một kỳ, cô đã thăng cấp từ vị hôn thê sang cô vợ trẻ? Vội vàng dừng bộ phim lại, cô mặc áo khoác vào rồi đi ra ngoài.
Mẹ Ngô thấy cô muốn đi ra ngoài liền hỏi:" Nghiên Nghiên, trời tối đen như vậy con còn đi đâu?"
Tay đang mở cửa của Ngô Đông Nghiên dừng lại:" Con đi mua chút đồ." Nói xong liền mở cửa đi ra.
Để lại mẹ Ngô ngồi trên ghế:" Hai ngày trước vừa mới mua băng vệ sinh mà?"
Ngô Đông Nghiên vừa ra khỏi cửa liền bước nhanh hơn. Sau khi xuống lầu cô còn chạy nhanh hơn. Biết anh đang chờ, cô vội vã muốn gặp.
Vừa đến ngã rẽ liền nhìn thấy một bóng người cao lớn đang tựa bên tường, cái bóng kéo ra thật dài.
Cao Du Giai nhìn thấy, đi tới giữ chặt tay cô. Ngô Đông Nghiên giãy dụa nói:" Đừng, sẽ bị người ta nhìn thấy."
Cao Du Giai không thèm để ý, một mực kéo cô đi về hướng sân bóng rổ. Lúc này, trên sân bóng rất yên tĩnh, không một bóng người. Mùa đông nên trời tối sớm, thời tiết lại tương đối lạnh, trong sân trường yên tĩnh có rất ít người qua lại.
Vừa đến sân bóng rổ, Cao Du Giai liền vây cô, hai tay chống vào bức tường bên cạnh, cánh tay nhẹ nhàng ôm cả người cô vào trong ngực.
Ngô Đông Nghiên chỉ thấy nhịp tim đập chậm nửa nhịp lại bắt đầu cuồng loạn lên. Chờ khi cô phản ứng kịp đã bị anh bế lên, hai chân bị ép tách ra kẹp lấy vòng eo tinh táng của anh. Cô còn chưa quen với tư thế ngại ngùng này, lúc biểu thị sự kháng nghị thì môi Cao Du Giai đã đè ép xuống.
Cửu biệt trùng trùng, anh hôn rất kịch liệt, đem mấy tháng nhớ nhung trút xuống nụ hôn này, bá đạo mạnh mẽ đòi hỏi cô, cách quần áo thật dày ở tên người cô di động, càng hôn càng mất khống chế…
Ngô Đông Nghiêm mềm nhũn treo ở trên người anh, không còn chút sức lực nào để phản kháng. Chỉ là tư thế này thật sự quá mập mờ. Cách quần áo mùa đông dày như vậy vẫn có thể cảm nhận được nơi nóng rực giữa hai chân anh đang chĩa vào cô. Hơn nữa anh còn duỗi tay ra ép mông của cô vào thật chặt, khiến hai người càng dính nhau hơn…
Ngô Đông Nghiên cảm thấy như vậy… quá điên cuồng, khó chịu muốn đẩy anh ra. Cao Du Giai cảm giác được cô muốn thối lui một bước, trong bóng đêm ánh mắt như hổ rình mồi nhìn cô chằm chằm:" Đừng nhúc nhích." Ngô Đông Nghiên cảm nhận được trong lời nói của anh có ý tứ cảnh cáo, bị dọa không dám động đậy, bên tai là tiếng thở dốc.
Thật lâu sau, Cao Du Giai rốt cuộc cũng giải tỏa được nỗi tương tư, hô hấp bình ổn trở lại liền đặt cô xuống
Ngô Đông Nghiên vừa bị anh làm toàn thân không có sức, lúc này bị buông ra, hai chân mềm nhũn suýt ngã. Cao Du Giai nhanh tay lẹ mắt ôm cô vào lồng ngực của mình:" Không đứng được sao?" Thanh âm khàn khàn mang theo ý vị trêu chọc. Có thể đạt hiêu quả như vậy, Cao Du Giai rất hài lòng.
Ngô Đông Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, còn không phải bởi vì… hôn thì hôn, lại còn làm cái … tư thế thẹn thùng như thế.
Cao Du Giai ôm cô vào trong ngực, cái mũi hít hít hương thơm trên người cô:" Anh rất nhớ em."
Làm sao cô lại không nhớ anh? Ngô Đông Nghiên vươn tay ôm lấy anh. Trong bóng tối, hai người lặng lẽ ôm nhau, cảm nhận sự tồn tại của đối phương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!