Chương 18: (Vô Đề)

Nghe anh nói như vậy Ngô Đông Nghiên mới kịp phản ứng lại, hình như cô nhắc anh hôn lưỡi mới được gọi là nụ hôn đầu, sau đó mới có chuyện phía sau…

Cao Du Giai nhìn đồng hồ, đã là 12 rưỡi, liền thúc giục nói:" Ngủ đi, muộn rồi."

Ngô Đông Nghiên vùi mặt trên vai anh thấp giọng nói" Vầng". Cô vẫn không đủ dũng khí ngẩng mặt lên nhìn anh, sự việc phát sinh đêm nay cô vẫn rất ngại ngùng. Có phải sau khi trưởng thành thì chuyện này sẽ xảy ra không? Mặc dù cô rất mắc cỡ, nhưng tuyệt đối không bài xích hành động của anh, chỉ cần… có chừng mực là được.

Cao Du Giai đặt cô nằm trên giường, sau đó đến bên tủ tìm hai cái gối, một cái đặt ở dưới đầu cô, một cái để dưới chân để cô duỗi dễ dàng, rồi lấy một cái chăn mỏng đắp trên bụng cô.

Đối với một loạt hành động này, Ngô Đông Nghiên cảm thấy rất uất ức, lúc nào anh cũng cẩn thận như thế.

Cao Du Giai cúi đầu xuống mổ nhẹ một cái trên môi cô:" Ngủ ngon, vị hôn thê của anh."

Lúc anh đứng dậy, Ngô Đông Nghiên bỗng nắm cổ tay anh, sau đó nhẹ nhàng ngẩng đầu hôn lên môi anh, xấu hổ nói:" Anh ngủ ngon."

Ngô Đông Nghiên phát hiện mình rất thích ba chữ này. Làm vị hôn thê của anh, cảm giác thật tốt nha. Vậy nên vừa rồi cô mới chủ động hôn anh.

Cao Du Giai đảo khách thành chủ, đặt cô trên giường, đầu lưỡi nóng bòng hung hăng hôn. Sau đó anh mới thỏa mãn đứng dậy, giúp cô tắt đèn, trở lại nằm trên ghế sô pha.

Trong ánh trăn mờ tối, Ngô Đông Nghiên nhìn anh nằm trên ghế, ghế sô pha hơi ngắn. Thân thể cao lớn của anh co phía trên, chắc chắn không thoải mái.

Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn mở miệng:" Cái ghế kia, anh ngủ sẽ không thoải mái, nếu không…"

Cô còn chưa nói xong đã bị Cao Du Giai ngắt lời:" Em muốn ngủ chung với anh sao?" Ngữ điệu giống như rất cao hứng.

Ngô Đông Nghiên quýnh lên một chút. Ý cô muốn nói là nếu anh không chê có thể ngủ trên giường ba mẹ cô, hoặc là cô nhường giường cho anh, còn mình thì đến phòng ba mẹ ngủ.

Lúc cô chưa kịp mở miệng, Cao Du Giai lại nói:" Mặc dù anh rất muốn, nhưng lại sợ lúc ngủ sẽ đè lên vết thương của em. Cho nên bây giờ không thể, lúc nào em khỏi thì được."

Ngô Đông Nghiên trừng mắt, không thèm để ý đến anh. Miệng anh còn nhếch lên, thôi kệ, để anh ngủ sô pha đi.

Cao Du Giai thấy đợi khá lâu không thấy cô nói chuyện, liền quay đầu qua phía cô nhẹ nhàng nói:" Em ngủ rồi sao?"

" Em chưa."

" Hôm nay anh rất vui." Khóe miệng Cao Du Giai nhếch lên, âm thanh nhẹ nhàng thỏa mãn.

Ngô Đông Nghiên nghe anh nói như vậy sững sờ một chút, sau đó mới phản ứng lại nói:" Em cũng rất vui."

Trong bóng đêm, Cao Du Giai cười không ra tiếng, âm thanh ôn nhu không thể tưởng tượng nổi:" Em ngủ đi, ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Ngô Đông Nghirn cũng không nhịn được mà khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, thỏa mãn thở dài.

Cao Du Giai trở mình đối mặt với căn phòng của cô, ý cười vương trên mặt. Đêm nay là đêm vui nhất của anh trong mấy năm nay.

Sau khi đi du lịch về 3 năm trước, kỳ thật anh có vụng trộm đi nhìn cô. Anh nấp ở phía sau một cây lớn dưới lầu ký túc xá của cô. Chờ hơn 1 giờ mới thấy cô cùng một nữ sinh ôm sách đi về ký túc xá, mấy chục giây sau thì biến mất trong hành lang. Anh sửng sốt rất lâu, sau đó mới rời đi. Anh rất nhớ cô, nên trong lúc nhất thời xúc động đã chạy đến nhìn cô một chút.

Năm thứ hai đại học, lúc Chu Chiếm đến chơi chỉ thấy anh vùi đầu nghiên cứu pháp luật. Hắn nghĩ trăm phương ngàn kế kéo anh ra ngoài. Trong quán bar bao nhiêu tuấn nam tuấn nữ, anh đi vào liền có nữ nhân đến bắt chuyện, thậm chí còn sờ loạn lên người. Anh vốn không thích những nữ nhân khác đứng gần, nói gì đến loại phụ nữ như thế. Cao Du Giai bực bội vung tay ra. Có thể do dùng quá sức, người phụ nữ kia ngã trên mặt đất, ánh mắt ai oán nhìn anh chằm chằm.

Chu Chiếm vội vàng hòa giải:" Các mỹ nhân, bạn tôi không quá thích chuyện này. Mọi người tiếp tục chơi, tôi và cậu ấy ra ngoài nói vài lời."

Vừa ra khỏi phòng bao, ánh mắt Chu Chiếm tiếc nuối "rèn sắt không thành thép" nhìn anh:" Cậu là đàn ông, tại sao không phải là cô gái kia thì không thể? Nam nhân thay bạn gái như thay quần áo, thật không hiểu rõ cậu."

Cao Du Giai trừng mắt nhìn hắn:" Giống như cậu mới tốt sao? Cẩn thận về sau gặp báo ứng. Về sau đừng gọi tôi đến những chỗ thế này. Đối với mấy người phụ nữ kia tôi không có hứng thú."

Chu Chiếm xem thường nói:" Tôi có thể gặp báo ứng? Từ trước đến nay chỉ có tôi đá người ta, chưa bao giờ có chuyện người ta đá tôi." Chu Chiếm cố ý.

Quả nhiên mặt Cao Du Giai lập tức đen lại, hung dữ nói:" Bị đá cũng vui, một ngày nào đó bọn tôi sẽ quay lại."

Lúc ấy Chu Chiếm ghét bỏ phất tay, sau đó lại đi vào phòng bao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!