Chương 11: (Vô Đề)

Khi có điểm thi, Ngô Đông Nghiên chỉ cao hơn 10 điểm so với điểm chuẩn. Cao Du Giai trở thành thủ khoa khoa học tự nhiên.

Khi điền nguyện vọng, ba mẹ cô xem đều là những trường đại học sư phạm, hy vọng cô sẽ trở thành giáo viên giống như họ, công việc ổn định và có kỳ nghỉ dài.

Trong lòng Cao Du Giai rất mâu thuẫn, cũng không có vui sướng vì trở thành thủ khoa khoa học tự nhiên. Ngược lại cảm thấy trống rỗng. Nhớ tới những gì hai người nói hai năm trước, nếu không thể đỗ cùng trường đại học, hi vọng có thể trong cùng một thành phố. Cuối cùng hai cái hi vọng này đều thất bại.

Mặc dù trước đó hai người đã chia tay, nhưng họ vẫn học cùng trường. Chỉ cần anh đứng ở cửa sổ lớp học nhìn vào tòa đối diện, anh có thể thấy cô.

Nhưng anh không nghĩ đến việc vì cô mà từ bỏ ngôi trường mình mong ước. Đó là lựa chọn không sáng suốt. Chỉ khi anh đủ mạnh mẽ và đủ năng lực mới có thể cho cô một cuộc sống tốt.

Nhưng vì vậy mà bốn năm sau, hai người cách nhau hàng ngàn dặm, anh muốn gặp cô cũng không phải chuyện dễ dàng.

Du Du và Ngô Đông Nghiên vốn dĩ muốn nói cùng nhau đến Giang Nam. Nhưng một ngày trước khi điền nguyện vọng , Du Du đột nhiên nói muốn ở lại Thành phố A, trường đại học G, cô ấy so với Ngô Đông Nghiên cao hơn 10 điểm. Trường đại học G ở thành phố A tương đối nổi tiếng. Kỳ thật ở lại thành phố A cũng rất tốt, nhưng Du Du cảm thấy giống như đã vi phạm thỏa thuận giữa hai người, cảm thấy có lỗi với cô. Ngô Đông Nghiên liên tục nói không sao, về sau trở về thành phố A cũng có thể gặp mặt.

Du Du xác định Ngô Đông Nghiên không tức giận mới yên tâm hơn.

Khi nhận được thư thông báo trúng tuyển từ Đại học Z, ba mẹ Ngô Đông Nghiên rất vui vẻ. Mặc dù không phải là trường đại học tốt nhất, nhưng cũng là trường đại học tương đối nổi danh ở Trung Quốc.

Khi Ngô Đông Nghiên nhận được thông báo nhập học, cô không có vui vẻ giống như ba mẹ mình. Kỳ thật ba mẹ cô không biết biết, khi điền nguyện vọng, cô đã bí mật thay đổi nguyện vọng của mình, nhưng nguyện vọng đầu tiên lại không trúng. Cô cũng biết không có quá nhiều hy vọng cho nguyện vọng đầu tiên, nhưng không tránh khỏi có chút thất vọng.

Cao Du Giai không có ngoài ý muốn nhận được thư thông báo trúng tuyển từ đại học Q. Ba mẹ anh không đồng ý cho anh học luật, vẫn luôn muốn anh đi vào con đường chính trị bởi vì gia đình có rất nhiều mối quan hệ, sự nghiệp tương lai chắc chắn sẽ thuận lợi. Chỉ là anh khăng khăng muốn điền, ba mẹ anh đành phải đồng ý, nhưng cảm thấy thật đáng tiếc.

Đến lúc đi nhập học còn một khoảng thời gian. Kỳ nghỉ hè này rất dài. Du Du liền lôi kéo cô đi làm thêm. Sau hơn hai tháng, cô đã tích góp được không ít tiền tiêu vặt.

Khi ba mẹ nói sẽ mua cho cô một chiếc điện thoại, cô đã từ chối, hiện tại số tiền cô kiếm được đủ để mua cho chính mình một chiếc điện thoại, nói cuối tuần sẽ cùng Du Du đi mua.

Hôm sau, cô và Du Du tan làm, sau khi cô đi đến ngã rẽ thì thấy Cao Du Giai đối diện đi tới. Sau đó đứng trước mặt cô chặn đường: "Có chuyện muốn nói với em, đi với tôi."

Khi Ngô Đông Nghiên vẫn còn do dự, anh đang đi phía trước bỗng quay lại: "Nếu không muốn bị kéo đi thì đi theo tôi."

Ngô Đông Nghiên : "…"

Anh đi đến sân bóng bên cạnh, sau đó lấy một chiếc hộp ra đưa cho cô.

Ngô Đông Nghiên nhìn vào chiếc hộp, lập tức biết đó là điện thoại di động. Sau đó, cô không tin ngước lên nhìn anh: "Anh … anh đưa chiếc điện thoại này cho tôi?"

"Đừng nghĩ nhiều. Hai năm trước mua nó. Tôi đã muốn đưa cho em vào ngày 1 tháng 9. Sau đó … không dùng được nên vẫn ném nó ở một góc, vốn dĩ là cho em. Bây giờ đưa cho em, tùy em xử lí." Sau khi giải thích xong, Cao Du Giai đem điện thoại nhét vào tay cô, sau đó xoay người rời đi…

Lưu lại một mình Ngô Đông Nghiên thất thần, lờ cự tuyệt còn chưa kịp nói ra, anh đã nói anh mua chiếc điện thoại này hai năm trước.

Khi về đến nhà, cô mở chiếc hộp ra, là một chiếc điện thoại di động màu trắng. Nó rất đẹp … thoạt nhìn qua không rẻ. Khi mẹ cô đi ngang qua cửa phòng, thấy cô cầm điện thoại di động liền hỏi: "Con gái ! Nhanh như vậy đã mua điện thoại di động rồi? rất đẹp! "

"Vâng, chỉ là … Hôm nay vừa mới mua", từ trước đến nay Ngô Đông Nghiên sẽ không nói dối, khi trả lờ có nói lắp một chút.

"Con thích thì tốt rồi, tự con kiếm tiền mua, mẹ sẽ không nói con đâu." Mẹ Ngô nghĩ con gái bà lo lắng bà sẽ nói chiếc điện thoại này quá đắt. Chiếc điệ thoại này nhìn qua đã biết không rẻ.

"Vâng, cảm ơn mẹ."

"Mẹ sẽ cho con thêm ít tiền. Con và bạn học đi dạo phố mua mấy bộ quần áo . Học đại học không giống như cao trung đâu."

"Vâng, con biết rồi ạ! Cảm ơn mẹ." Lúc đó Ngô Đông Nghiên thực sự vui vẻ, cô gái nào chẳng thích làm đẹp a! Trước kia học cao trung đều mặc đồng phục, cô căn bản là không có nhiều quần áo.

Sau khi mẹ rời đi, cô lấy điện thoại di động ra chơi. Điện thoại di động đầy đủ, thẻ SIM chưa được dùng, phần mềm đã được cài đặt, còn có một vài trò chơi nhỏ. Sau khi chơi một lúc, Ngô Đông Nghiên rất thích cái điện thoại này. Còn việc trả lại, cô cũng không dám. Tính khí của Cao Du Giai bây giờ rất khó nắm bắt, nhưng cô có thể tưởng tượng nếu cô dám trả lại, anh sẽ rất tức giận, có thể sẽ ném điện thoại vào thùng rác.

Nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động trong tay, cô cho rằng anh … cô thật ra đang mong chờ anh. Ngay sau đó ảm đạm nghĩ đến, hiện tại anh đối với cô không nóng cũng không lạnh, có lẽ đã sớm không còn thích cô.

Ngày hôm sau, Ngô Đông Nghiên đem việc này nói cho Du Du. Du Du vừa nghe ngay lập tức mở to đôi mắt "Tớ biết mà! Cậu ấy khẳng định vẫn chưa quên cậu."

"Nhưng … anh ấy thay đổi rất nhiều, đối với tớ không nóng không lạnh. Tớ không có cảm giác anh ấy còn thích tớ." Chính cô không rõ giọng điệu của mình có chút mất mát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!