Chương 214: (Vô Đề)

Hứa Lộc trừng mắt nhìn anh:

"Cái này ít nhất cũng che được cổ!"

Lục Kiệm Minh liếc nhìn đầu gối và mắt cá chân của cô, ho một tiếng:

"Hay là mặc quần dài?"

Hứa Lộc cúi đầu nhìn xuống, nhìn rõ những dấu hôn xanh tím trên đó, tức giận ném váy lên người anh:

"Đồ c@m thú! Đều tại anh!"

Ừ, tại anh.

Lục Kiệm Minh mỉm cười, tỉnh táo nhận hết trách nhiệm, tận tụy gọi đồ ăn ngoài cho cô, giúp cô dọn dẹp quần áo vứt lung tung khắp nơi.

Hứa Lộc đau nhức toàn thân nằm nghiêng trên ghế sofa, cầm gối ôm ném anh:

"Anh còn cười! Em nghi ngờ anh có bệnh!"

Lục Kiệm Minh nhặt quần áo của cô liếc nhìn cô:

"Có bệnh hay không, tối qua em không phải đã biết rồi sao?"

Đó gọi là tối qua sao?

Từ tối đến tận năm giờ sáng, trời đã sáng rồi!

Có một lần cô nằm nghiêng sắp ngủ, Lục Kiệm Minh từ phía sau ấn vào bụng nhỏ của cô xâm nhập vào, sau đó lấy điện thoại bên cạnh, mở đồng hồ bấm giờ đưa đến trước mặt cô, bảo cô bấm bắt đầu.

Hứa Lộc không chịu bấm, anh liền mạnh mẽ va chạm vào cô, đợi đến khi cô run rẩy bấm bắt đầu, anh càng hăng hái!

Cả đêm không biết đã c.h.ế. t đi sống lại bao nhiêu lần, sau đó Hứa Lộc không chịu nổi, vừa khóc vừa cầu xin Lục Kiệm Minh mau dừng đồng hồ bấm giờ lại, Lục Kiệm Minh xấu xa bảo cô nhìn chằm chằm vào đồng hồ bấm giờ, nói thêm một phút nữa, sau khi một phút dài đằng đẵng kết thúc, lại dỗ dành cô thêm một phút nữa, Hứa Lộc bị anh va chạm đến mức ánh mắt mờ mịt, suýt chút nữa đập vỡ điện thoại của anh.

Hứa Lộc nghĩ đến liền thấy ngứa răng, lại ném thêm một cái gối ôm vào Lục Kiệm Minh:

"Quá lâu cũng là bệnh!"

Lục Kiệm Minh dỗ dành như dỗ trẻ con:

"Được, lần sau em nói dừng thì dừng."

Bị nhốt trong nhà gần hai mươi tư tiếng, sau khi ăn cơm xong, Lục Kiệm Minh dẫn cô ra ngoài đi dạo.

Cuối cùng Hứa Lộc cũng cam chịu mặc quần dài áo sơ mi, lại trùng hợp mặc đồ đôi với Lục Kiệm Minh, một người linh động xinh đẹp, một người cao lớn tuấn tú, đi ở nơi đông người như Bến Thượng Hải, đặc biệt nổi bật.

Hứa Lộc quen phóng khoáng, nắm tay Lục Kiệm Minh mặc kệ người khác nhìn, dẫn anh đến vị trí mà cô thường xuyên đứng dựa lan can ngắm cảnh đêm.

Đẹp chứ? Hứa Lộc chống tay vào lan can khoe khoang dòng sông trước mặt với anh.

Cảnh sắc cũng thường thôi, Lục Kiệm Minh đứng sau lưng cô, sợ người đông chen lấn cô, thản nhiên nói:

"Chẳng phải đã từng xem rồi sao."

"Đã từng xem cũng có thể khen nó đẹp mà!"

Hứa Lộc nói,

"Chẳng lẽ anh xem một lần, xem lại liền cảm thấy không đẹp nữa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!