Trước khi ra khỏi văn phòng lại nhận được điện thoại chuyển tiếp từ lễ tân, hỏi khách Hứa tiểu thư vẫn đang đợi, có nên gặp mặt không.
Thật sự có thể kiên trì đến mức khiến lễ tân gọi lại cho anh lần nữa, Lục Kiệm Minh vẫn nói nguyên văn:
"Không phải đã nói rồi sao, để cô ta đợi đến khi tan làm rồi đuổi cô ta đi."
Cúp điện thoại, Lục Kiệm Minh mặc áo khoác vest, vào thang máy, đi được nửa đường, điện thoại reo, là Giang Uyển.
Lục Kiệm Minh bắt máy:
"Mẹ, có chuyện gì vậy?"
Giang Uyển hỏi:
"Lộc Lộc hôm nay đến tìm con rồi chứ?"
Người phụ nữ này sao lại thế, ai cũng quan t@m đến cô ta.
Lục Kiệm Minh Ừm một tiếng. Đến tìm thì đến tìm rồi, nhưng gặp hay không là chuyện của anh.
Giang Uyển yên tâm, lại nói:
"Không biết hôm qua con có bị làm sao không, bình thường thấy cô gái xinh đẹp cũng chưa thấy con kích động như vậy."
Lục Kiệm Minh khó chịu: Con không có.
"Có hay không thì trong lòng con tự rõ." Giang Uyển nói,
"Chuyện nhà họ Hứa nhờ chúng ta, vẫn nên giúp người ta, cũng không cần con phải đặc biệt chăm sóc, xem con bé muốn học cái gì thì sắp xếp cho con bé."
Lục Kiệm Minh hừ một tiếng, giống như đồng ý, lại giống như chế nhạo.
Giang Uyển dặn dò:
"Hôm qua tuy con bé có nhắc đến con... những chuyện không hay ho đó, nhưng ai bảo con đi trêu chọc người ta trước, gọi điện thoại là để nói với con một tiếng, đừng vì trong lòng không vui mà gây khó dễ cho người ta, chín chắn lên."
Lục Kiệm Minh hít sâu một hơi:
"Con nói lại lần nữa, chuyện vớ vẩn đó, con không làm."
Trong điện thoại, Giang Uyển dường như không nhịn được cười, sau đó nhanh chóng ho một tiếng để che giấu: Cúp máy đây.
Lục Kiệm Minh mặt không cảm xúc cúp điện thoại.
Thang máy đến tầng một, tài xế đang đợi ở trước tòa nhà, Lục Kiệm Minh đi qua sảnh ra ngoài.
TS luôn theo đuổi bầu không khí doanh nghiệp chuyên nghiệp, ổn định và chuẩn mực, trụ sở tập đoàn không chỉ toàn bộ nhân viên ăn mặc đúng quy định, mà ngay cả cây xanh đặt trong sảnh cũng được cắt tỉa thống nhất.
Trong môi trường như vậy, bóng lưng một người mặc áo khoác jean, cong m.ô.n. g gục mặt xuống quầy lễ tân, trông vô cùng lạc lõng.
Hứa Lộc đang dạy cô gái lễ tân cách sử dụng một miếng bông tẩy trang để nhanh chóng sơn móng tay theo kiểu gradient.
Không có khách, hai lễ tân khác không nhịn được, xúm lại cùng học hỏi, nhỏ giọng khen ngợi:
"Cũng được đấy! Cô học làm móng à?"
Hứa Lộc nắm lấy ngón tay của cô gái, thao tác nhanh nhẹn, hiệu quả đạt được có thể nói là hoàn hảo:
"Công việc trước đây cần nên đã học một thời gian."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!